Một tàng lê trắng, một Thừa Càn cung.
Nhạc Doanh ngắm nhìn cây lê cổ thụ, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác kỳ diệu. Trước khi xuyên không, nàng cũng đã từng mặc Hán phục, đắm mình trong ánh nắng xuân tháng Tư, đến chính nơi này check-in chụp ảnh kỷ niệm.
Trải qua hơn ba trăm năm, cây lê này vẫn còn đứng đó.
Hoàng quý phi bước tới, đưa tay vuốt ve thân cây, khẽ hỏi: “Muội có biết lai lịch của cây lê này không?”
Nhạc Doanh nhớ lại câu chuyện mà hướng dẫn viên du lịch từng kể, chẳng lẽ lại thật sự liên quan đến Đổng Ngạc phi hay sao?
Chuyện về Đổng Ngạc phi vốn là điều cấm kỵ trong cung. Nhạc Doanh bèn cố nói một câu đùa gượng gạo: “Chắc là lúc xây cung điện này người ta tiện tay trồng luôn thôi ạ. Nếu không trồng cây lê thì có khi lại trồng cây hải đường rồi.”
Bởi vì dọc đường vào cung, nàng thấy trong các sân viện trồng nhiều nhất chính là hoa hải đường.
Hoàng quý phi khẽ cười: “Muội nói đúng đấy. Kỳ thực nó chẳng có lai lịch gì đặc biệt cả. Sau khi nhập quan, nơi này vốn đã có cây lê rồi. Về sau nó bị khô héo chết đi, người ta mới trồng lại cây khác thay thế, hoàn toàn không liên quan đến người nào cả. Nhưng đúng là Thế Tổ Hiếu Hiến hoàng hậu lại rất thích cây lê này.”
Đôi mắt nàng ta nhìn thẳng vào Nhạc Doanh, giọng nói quả quyết: “Thừa Càn cung này từng là tẩm cung của Hiếu Hiến hoàng hậu. Người đời đều cho rằng kẻ được ở Thừa Càn cung ắt phải là sủng phi của Hoàng thượng. Vậy mà Thái hoàng thái hậu lại hạ ý chỉ cho ta dọn đến nơi này.”
Trên gương mặt nàng ta thoáng hiện vẻ thê lương kỳ lạ. Nàng ta chậm rãi đưa tay ngắt một chiếc lá lê, giọng nói nhẹ như không thể nghe thấy: “Trong mắt thế gian, Hiếu Hiến hoàng hậu chính là mầm họa khiến Thế Tổ đoản mệnh. Thái hoàng thái hậu từ nhỏ đã dạy dỗ Hoàng thượng phải lấy đó làm gương, phải san sẻ mưa móc, không được chuyên sủng một ai. Thế nhưng, người lại cố tình sắp xếp cho ta vào ở chính Thừa Càn cung này.”
Lời nói của nàng ta ẩn chứa quá nhiều thông tin. Nhạc Doanh chỉ cần suy nghĩ một chút là hiểu ra ngay.
Thái hoàng thái hậu làm vậy là để đề phòng thế lực của Đồng gia trở nên quá lớn mạnh. Thuở thiếu thời, Khang Hi đã tận mắt chứng kiến câu chuyện xưa giữa Hoàng phụ và Đổng Ngạc phi tại chính Thừa Càn cung này. Trong suốt quá trình trưởng thành, người luôn bị nhắc nhở phải lấy Hoàng phụ làm bài học cảnh tỉnh, điều đó đã khắc sâu vào tâm khảm. Mỗi lần người đến Thừa Càn cung, chắc chắn sẽ không tránh khỏi việc nhớ lại vị sủng phi năm xưa của Hoàng phụ, tâm trạng đương nhiên sẽ chẳng thể nào tốt đẹp được. Cho dù có yêu thích Hoàng quý phi đến mười phần, e rằng cũng chỉ còn lại năm phần mà thôi.
Suốt từ thời Thuận Trị, hậu cung luôn là thiên hạ của nhà mẹ Thái hoàng thái hậu – tức bộ tộc Khoa Nhĩ Thấm thuộc dòng dõi Bác Nhĩ Tế Cát Đặc. Tình trạng này chỉ bắt đầu thay đổi từ thời Khang Hi.
Thế lực của các phi tần Mông Cổ trong hậu cung dần suy yếu, thay vào đó là sự trỗi dậy mạnh mẽ của các gia tộc Mãn Châu Bát Kỳ. Trong đó, Đồng gia với tư cách là gia tộc bên ngoại của Khang Hi lại càng nổi lên với tốc độ nhanh chóng mặt.
Thái hoàng thái hậu quả thực đã đào sẵn một cái hố cực lớn cho nữ nhân Đồng gia ngay trong hậu cung này!
Hoàng quý phi đang ở giữa cái bẫy này, người đời cứ ngỡ nàng ta đang sống trong nhung lụa nhưng thực chất lại có nỗi khổ không thể nói thành lời. Những ngày tháng ở hậu cung này xét cho cùng cũng chỉ là vinh quang hào nhoáng bên ngoài mà thôi.
Nhạc Doanh nhìn thấy trong ánh mắt Hoàng quý phi sự thương hại dành cho mình. Nhưng bản thân nàng lại chẳng hề cảm thấy mình đáng thương chút nào. Linh hồn của nàng thuộc về thời hiện đại. Đời người chưa đầy trăm năm, thoáng cái đã qua, chỉ cần không mưu cầu thứ tình yêu hư vô mờ mịt của bậc đế vương, nàng tự khắc sẽ mình đồng da sắt, niềm vui bất tận.