Tổng Tài Bá Đạo Nhà Tôi Là Một Chú Mèo

Chương 6

Từ Điềm Điềm tròn mắt nhìn chằm chằm vào cục bông đầy lông trước mặt, cố gắng kiềm chế cơn thèm muốn đưa tay vuốt ve. Khóe miệng cô giật giật đầy bất lực.

Cô đang mơ sao?

Trước mắt cô là một chú chuột lang lông xám trắng, ngoan ngoãn nằm trên ghế. Đôi mắt đen láy thỉnh thoảng đảo qua đảo lại, cái miệng nhỏ xinh màu hồng cứ chóp chép. Từ Điềm Điềm hít sâu một hơi, run rẩy đưa tay trái lên véo má mình.

Đau thật...

Cô lùi lại vài bước, lòng đầy hoang mang.

Nhưng ngay sau đó, mắt cô sáng lên. Từ Điềm Điềm lao tới, ôm chặt lấy cục bông mềm mại trên ghế.

Ôi trời, bộ lông này vừa mượt mà, vừa mềm mại. Cảm giác ôm trong tay đúng là tuyệt vời. Bốn cái chân ngắn ngủn và những móng vuốt nhỏ màu hồng đang khẽ quẫy quẫy trong lòng cô khiến trái tim cô như tan chảy.

Cái thân hình tròn trịa này sờ vào vừa đàn hồi, vừa ấm áp. Thật sự không thể ngừng tay được!

“Ư... Tiền bối... Đừng... Đừng sờ chỗ đó...”

Từ Điềm Điềm cười nham hiểm, tay không ngừng khám phá chú chuột lang nhỏ, “Hừm, thiên đường không đi, tự chọn địa ngục. Đã rơi vào tay tôi, còn chỗ nào không được sờ chứ?”

“...”

Cô vừa ôm vừa vuốt ve chú chuột, rồi đột ngột bật dậy, chạy ra hành lang. Một cú đá mạnh mở toang cánh cửa phòng massage. “Tên đực đáng ghét kia! Vì muốn quỵt tiền mà bày trò này để lừa tôi hả?”

Chú chuột lang biết nói? Cô chắc chắn tên đàn ông kia đang ở gần đây, dùng máy biến giọng để chơi trò biếи ŧɦái này với cô.

Chắc chắn là thế rồi! Một gã đàn ông mà đọc tiểu thuyết thú nhân thì không bình thường chút nào!

Nhưng ngay khi Từ Điềm Điềm giơ chân định bước vào, cô đột nhiên sững lại.

Căn phòng massage chỉ rộng chừng mười ba mét vuông, ngoài chiếc giường massage ở giữa, chẳng còn ai trốn được ở đây.

“Không thể nào!”

Cô nhanh chóng lao tới, mở tung cánh cửa tủ âm tường. Vài chiếc móc áo trống lắc lư theo động tác mạnh bạo của cô.

Trong khi đó, chú chuột lang trong lòng cô run rẩy không ngừng.

Từ Điềm Điềm cảm thấy như có một ngụm máu nghẹn lại trong cổ họng, suýt chút nữa phun ra. Nhưng nhìn cục bông run lẩy bẩy trong tay, trái tim cô lại mềm nhũn.

“Đừng sợ,” cô nhẹ nhàng vuốt đầu chú chuột, hai ngón tay khẽ đặt lên trán nó, từ từ vuốt xuống tận đuôi, động tác mượt mà như dòng nước chảy. “Chị sẽ không làm hại em đâu, chỉ là chị tức quá thôi.”

Chú chuột lang phát ra âm thanh gừ gừ dễ chịu, ngừng run rẩy trong vòng tay của cô.

“Tiền bối, xin đừng giận. Tôi thật sự không quỵt tiền đâu. Thẻ của tôi đấy, nằm ngay dưới lớp lông trắng ở đốt sống thứ hai.”

Nghe nó nói một hơi liền mạch, Từ Điềm Điềm ngớ người.

Cô ngồi phịch xuống giường massage, mặt mày thất thần.

Xong rồi, xong thật rồi.

Ông nội ơi, Miêu Miêu Massage Pháp của ông đến đời con cháu này là tuyệt diệt thật rồi!

Cô còn chưa kịp tìm được một anh chàng đẹp trai giàu có để kết hôn, đã bắt đầu nghe thấy ảo thanh, rồi lại còn tưởng tượng ra cả khách hàng. Chỉ để dụ dỗ họ mua gói ba liệu trình, cuối cùng lại tự biên tự diễn ra một con chuột lang biết nói!

Nhưng điều khiến cô khó hiểu hơn là, tại sao trong mấy cuốn tiểu thuyết thú nhân cô thức đêm đọc, nam chính ít nhất cũng phải là một con sói cô độc, đẹp trai ngời ngời. Vậy mà trong đầu cô lại vẽ ra một con chuột lang là thế nào?

Từ Điềm Điềm nhìn chú chuột trong tay, tay khẽ run. Chỉ chờ có thế, chú chuột nhỏ lách được khoảng trống, lăn một vòng rơi xuống giường massage.

Nó cố gắng dùng bốn chân ngắn ngủn bò dậy, lông dài xù xì khẽ rung rinh. Sau đó, nó nhảy nhót trên giường, như muốn thu hút sự chú ý của cô.

Cuối cùng, ánh mắt Từ Điềm Điềm bị hút vào hành động của nó. Một hạt nhỏ màu đen, tròn như hạt mè, rơi xuống từ lớp lông rậm rạp của nó.

“Ái chà, nhầm mất rồi.”

“Tiền bối, đợi đã! Để tôi... để tôi thử lại lần nữa!”

Từ Điềm Điềm: "..."

Cuối cùng, sau khi chú chuột vặn vẹo đến mức suýt chuột rút, một tấm thẻ kim loại nhỏ hình chữ nhật rơi ra khỏi lớp lông của nó.

"Tiền bối, tôi... tôi xin lỗi! Tôi... tôi mua luôn mười liệu trình!"