Sư Muội Tu Tiên, Pháp Lực Vô Biên

Chương 6

Chỉ thấy trên đài tỉ thí, một thiếu niên anh tuấn đang đứng đó, trên người lấm lem vì những trận chiến liên tiếp.

Chính là Ninh Vô Lượng.

Trên đài tỉ thí vẫn còn vết máu loang lổ, tám đạo phù chú dán ở xung quanh có cái đã rủ xuống, có cái vẫn còn dính chặt, những sợi dây nối các liền phù chú khẽ rung động. Những vết nứt và vết máu sau trận chiến kịch liệt vừa rồi đang dần biến mất, cho đến khi đài tỉ thí một lần nữa trở nên sạch sẽ, sáng sủa như lúc đầu.

Tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về thiếu niên mặc đạo bào của phái Quỳnh Trúc – Ninh Vô Lượng.

Quả nhiên là hậu sinh khả úy.

Nghe nói vị Ninh tiểu chân nhân đến từ phái Quỳnh Trúc này tuy tuổi định hình kinh mạch hơi muộn, nhưng hiện tại đã là người trẻ tuổi nhất đạt tới cảnh giới Trúc Cơ Thượng Cảnh trong toàn bộ Vương Triều Đại Nhai.

Tất nhiên, điều khiến người ta kinh ngạc hơn là hắn ta lại chính là con trai duy nhất mà chưởng môn phái Quỳnh Trúc tìm kiếm suốt mười sáu năm trời.

"Ta không phục! Nếu không phải đại sư huynh vừa lúc đi trừ ma ở phái Đoạn Sơn Thanh thì làm sao đến lượt một kẻ ở phái Quỳnh Trúc như hắn đến phô trương thanh thế ở Ngự Tố Các ta!"

"Kỹ năng không bằng người khác, thua là thua. Ngươi nói những lời này, cẩn thận đại sư huynh về phạt ngươi đấy."

"Ta chỉ tiếc cho đại sư huynh thôi! Sao lại đúng lúc lỡ mất buổi tỉ thí này chứ?"

"Đành chịu thôi, ai đoán được khi nào mở tỉ thí đâu? Với tính cách của đại sư huynh, đương nhiên không thể bỏ mặc đồng môn đang chiến đấu với ma tộc mà quay về trước được."

Trong đám đệ tử xung quanh, có người thì thầm bàn tán, có đệ tử Ngự Tố Các lẩm bẩm không phục, nhưng cũng có không ít người từ các môn phái khác nhìn thiếu niên trên đài tỉ thí với ánh mắt khâm phục và tán thưởng.

Ngu Nhung Nhung cũng đang nhìn hắn ta.

Nhìn thiếu niên tuấn tú, dáng người thẳng tắp, lễ độ chu toàn cúi người, dùng hai tay nhận lấy thứ mà hắn ta đã giành được sau nhiều ngày chiến đấu khốc liệt – đai lưng bằng tơ lụa màu lam nhạt – vật tượng trưng cho tư cách tiến vào nơi mà tất cả người tu đạo đều mơ ước.

Rồi nàng thấy quả nhiên trong mắt hắn ta thoáng hiện một tia mỉa mai và lạnh lùng mà trước đây nàng chưa từng để ý.

Tim Ngu Nhung Nhung đập nhanh, trong lòng còn chút mơ hồ khó hiểu.

Cảnh tượng này, nơi này, nàng thật sự đã sống lại.

Chỉ là Ngu Nhung Nhung chưa kịp nghĩ gì thêm, cũng không kịp làm bất cứ hành động nào khác.

Bởi vì rõ ràng Ninh Vô Lượng đã nhìn thấy nàng, tay cầm đai lưng, mỉm cười bước về phía nàng, còn vô tình hoặc cố ý thi triển bộ pháp bí truyền "Điểm Thủy" của phái Quỳnh Trúc, mơ hồ phong tỏa bốn phương tám hướng quanh nàng, khiến nàng hoàn toàn không thể rời đi.

Chết tiệt, kiếp trước nàng lại không phát hiện ra Ninh Vô Lượng còn dùng cả chiêu này.

Vẫn là gương mặt tuấn tú ấy, nhưng lúc này mắt Ngu Nhung Nhung không khỏi co rút lại. Nàng lặng lẽ siết chặt nắm đấm, cảm giác người đang tiến về phía mình là một con rắn độc tâm cơ thâm trầm, đội lốt người, ăn tươi nuốt sống người khác mà không nhả xương.

Thật ra Ngu Nhung Nhung không phải người quá lý trí hay điềm tĩnh, nếu không kiếp trước cũng đã không vì nghe tin Ninh Vô Lượng muốn thoái hôn mà thất thố khóc lóc thảm thiết.

Nàng cũng tự nhận bản thân chẳng có bản lĩnh gì, thể chất lại kém, tính từ thời điểm này thì nàng đã gia nhập Ngự Tố Các được tròn năm năm. Ngoại trừ việc vẽ phù khá ổn, được sư phụ khen vài câu thì mới chỉ miễn cưỡng dẫn khí nhập thể, thậm chí còn chưa thể tiến từ Ngoại Các vào Trung Các.

Nói dễ nghe thì nàng là "tiểu chân nhân" cảnh giới Luyện Khí Hạ Cảnh. Nói thẳng ra thì chỉ cần người phàm biết chút võ công cũng có thể đập nàng ngã lăn ra đất, huống chi là đối đầu với Ninh Vô Lượng đã là Trúc Cơ, chỉ một ngón tay của hắn ta cũng đủ hạ gục nàng rồi.