Mang Theo Không Gian Dưỡng Thú Phu, Ác Giống Cái Trở Thành Đoàn Sủng

Chương 5: Nàng sở hữu dị năng trị liệu thần kỳ

Sắc mặt Tiêu Tịch Hàn lạnh lẽo, ánh mắt tối sầm, cả người căng chặt.

Nàng... chẳng lẽ không chờ được một khắc, định hại chết Ôn Nam Khê sao?

Tô Mộc Dao không rảnh để bận tâm đến bọn họ, lúc này nàng đang dùng dị năng hệ Mộc yếu ớt của mình để chữa trị vết thương trên người Ôn Nam Khê.

Lúc đó, Lâm Cầm bên cạnh vốn còn đang tiếc nuối thì chợt nhận ra thương thế của Ôn Nam Khê đã tốt lên đôi chút.

Nàng ấy kinh ngạc nhìn Tô Mộc Dao, rồi lại nhìn ánh sáng màu xanh lục tỏa ra từ bàn tay nàng.

"Này hiền muội, ngươi... ngươi vậy mà lại có dị năng, còn có thể trị thương ư?"

"Trời ơi! Ngươi... ngươi lợi hại quá đi!"

Lâm Cầm trợn to mắt, kinh ngạc nhìn Tô Mộc Dao đến mức hai mắt suýt thì rớt ra ngoài.

Khi Tô Mộc Dao dùng dị năng hệ Mộc để trị thương cho Ôn Nam Khê, ý thức nàng tựa như đột ngột tiến nhập vào Thức Hải tinh thần của hắn.

Nàng thấy một con Thanh Trúc Xà khổng lồ trong rừng trúc.

Hắn đang cuộn mình trên một thân trúc to dài, rõ ràng vảy của con Thanh Trúc Xà kia cực kỳ đẹp đẽ, nhưng đôi mắt lại mờ tối, còn rỉ máu.

Vết thương loang lổ.

Hắn điềm tĩnh nhìn Tô Mộc Dao, yếu ớt thè lưỡi ra: "Thê chủ?"

Dù đã đến bước này, giọng hắn vẫn dịu dàng.

Hoàn toàn khác với dáng vẻ giương cung bạt kiếm của Tiêu Tịch Hàn và Hoa Lẫm Dạ.

Hắn thực sự là một người ôn nhu như cơn mưa xuân trên hoa hạnh từ trong xương cốt.

Tô Mộc Dao bước tới, vươn tay muốn chạm vào thân hắn.

Thân thể hắn khẽ run lên, nhưng không cự tuyệt, cũng không ngăn cản.

Không hiểu vì sao, khoảnh khắc ấy lòng Tô Mộc Dao mềm nhũn, đặt tay lên người hắn: "Yên tâm, thương thế của huynh sẽ khỏi, huynh sẽ không sao đâu."

Vừa nói, nàng vừa phóng thích dị năng hệ Mộc trong tay.

Ánh sáng xanh lục bao phủ quanh thân Ôn Nam Khê.

Vết thương bên ngoài thân xà của Ôn Nam Khê đang dần dần lành lại.

Thân thể vốn đau đớn như thể rơi vào địa ngục ấy, nay lại như được ngâm mình trong ánh mặt trời vô cùng dịu dàng ấm áp.

Sắc mặt Ôn Nam Khê cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Tô Mộc Dao vậy mà có dị năng, hơn nữa còn là dị năng trị liệu trong truyền thuyết.

Ôn Nam Khê khẽ lên tiếng: "Làm phiền thê chủ vì Nam Khê trị thương."

Tô Mộc Dao đáp: "Không cần cảm tạ, đây vốn là việc ta nên làm."

Dựa theo ký ức của thân thể này, nàng biết rằng tại đại lục Thú Thế, khi giống cái cưới thú phu, thú phu có nghĩa vụ chăm sóc và bảo hộ thê chủ.