Nghiêm Đông Mai đứng sát bên Vương Hồng Hà, trùng hợp đối diện với ánh mắt của Biên Sở, mặt cô ta lập tức đỏ bừng như quả cà chua, đầu cúi thấp như bông lúa chín.
Cô ta điều chỉnh một lúc, mới lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, nhưng Biên Sở đã không nhìn về phía họ nữa.
Biên Sở đi thẳng đến trước mặt Lục Bắc Bắc, im lặng một lúc rồi hỏi cô: "Tại sao muốn ly hôn, có phải là vì thấy anh không có tiền đồ?"
Lục Bắc Bắc đứng lên.
Lúc này Biên Sở đang đứng trước mặt cô, đường nét khuôn mặt sắc sảo như ánh nắng chói chang trên đầu, nhưng sắc mặt lại trắng bệch như tờ giấy.
Cô nhớ lại một đoạn miêu tả trong truyện gốc.
"Từ rock old-timer bắt nguồn từ phương Bắc, đại diện cho thế hệ nổi loạn nhất trong thời đại này, Biên Sở cũng vậy, nhưng sức hút của anh không chỉ nằm ở ngoại hình nổi bật mà còn ở sự đam mê âm nhạc, anh dám yêu dám hận, không câu nệ tiểu tiết, lại kiêu ngạo khó thuần phục, một người nhiệt huyết nhưng khó kiểm soát như vậy, sẽ có ngày được những người cùng chí hướng tôn thờ và theo đuổi, tương lai rộng mở, tràn đầy triển vọng!"
(*) Rock old-timer: Dùng để chỉ thế hệ tiên phong của dòng nhạc rock.
Đúng vậy, Lục Bắc Bắc tuy không hiểu âm nhạc, nhưng từ ngày kết hôn cô đã biết, Biên Sở thực sự có điều gì đó khiến người khác khó cưỡng lại.
Chỉ là không ngờ, ngày Biên Sở thật sự vươn lêи đỉиɦ cao, người ở bên cạnh lại đã thay đổi.
"Bắc Bắc…"
Cô gạt tay Biên Sở ra, cảm xúc bị kìm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng bùng nổ, giấc mơ vô cùng chân thực lại một lần nữa thoáng qua trong đầu.
Lục Bắc Bắc căng thẳng, giọng hét lên đầy đau đớn: "Không, là anh quá có tiền đồ rồi! Tương lai anh không chỉ nổi tiếng khắp cả nước, mà còn tìm mẹ kế cho con tôi nữa! Tôi tự biết mình không xứng với anh cũng không giữ được anh, anh yên tâm, tôi và con sẽ không trở thành gánh nặng của anh, anh và tôi bây giờ ly hôn sớm đi, sau này anh thích tìm ai thì tìm, nhưng con phải thuộc về tôi!"
Có lẽ phản ứng của cô quá khác so với tưởng tượng, Biên Sở đứng ngây ra, vẫn đang cố gắng tiêu hóa những lời cô nói.
Những người đứng dưới mái hiên thì không thể đứng yên được nữa.
Nghiêm Đông Mai giọng gần như tức giận: "Chị nói gì vậy? Anh rể tuyệt đối không phải loại người như thế!"
Vương Hồng Hà cười lạnh một tiếng: "Cô có tái giá thì Biên Ca cũng không lấy người khác, Biên Ca là người thế nào chúng tôi rõ nhất!"
Thuận Tử vội vàng ra hiệu cho vợ, ý bảo Biên Ca tâm trạng vốn đã không tốt, họ đừng có thêm dầu vào lửa!
Trong khoảnh khắc ấy… Đột nhiên bàn tay lớn của Biên Sở giơ về phía đầu Lục Bắc Bắc.
Chị Lý sợ hãi đến mức vỗ đùi: "Ôi chao, chuẩn bị đánh nhau rồi!"
Nghiêm Đông Mai lo lắng bước tới: "Thuận Tử, mau kéo anh rể lại!"
"Anh rể cô đánh người dữ lắm, sao lại để chồng tôi đi?" Vương Hồng Hà lập tức dùng thân mình chắn đường.
Cảnh tượng trở nên hỗn loạn.
Cuối cùng, tay của Biên Sở cũng hạ xuống.
Nhưng không có tiếng động.
Trước mắt bao người, anh không đánh Lục Bắc Bắc, mà lại vụng về và ngượng ngùng xoa đầu cô…
Mọi người: ???
Biên Sở không để ý đến ai, ánh mắt chỉ tập trung vào Lục Bắc Bắc đang khóc như hoa lê trong mưa.
Anh nghĩ cô hoàn toàn coi thường anh, không ngờ...
Ánh mắt lạnh lùng của Biên Sở từ lúc vào cửa đã hóa thành một hồ nước sâu, giọng anh dịu dàng nói: "Anh sẽ cố gắng nổi tiếng, nhưng tuyệt đối không thích người khác, anh sẽ mãi mãi chỉ tốt với em và các con, chúng ta đừng ly hôn nữa được không?"
Nghiêm Đông Mai ngây người tại chỗ.