“Xin lỗi xin lỗi, ta không cố ý.”
Trước cửa Cẩm Tú Các, một thiếu niên vô tình va phải một công tử bột ăn mặc sang trọng, thái độ rất tự nhiên chắp tay xin lỗi gã, vừa xin lỗi vừa lùi về sau. Đúng lúc định xoay người rời đi thì gã công tử bị va phải lớn tiếng quát: “Ngươi đứng lại đó cho ta! Đυ.ng trúng ta rồi nói một câu xin lỗi là xong à?”
Dứt lời, đám hộ vệ áo đen phía sau gã công tử từ từ vây lấy thiếu niên, tạo thành thế bao vây.
Thiếu niên: “...”
Y dừng bước, ngoảnh đầu nhìn về phía gã công tử. Thiếu niên trông rất ưa nhìn, môi hồng răng trắng, đôi mắt đen láy sáng ngời, nét mày ánh mắt toát lên khí chất phi thường, thấy cảnh này cũng không hề sợ hãi, gương mặt nở nụ cười rạng rỡ, má trái lộ ra một lúm đồng tiền sâu, tự có một phong thái ung dung điềm tĩnh, y hỏi: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
Gã công tử liếc nhìn bộ y phục có phần rách rưới của thiếu niên, khinh miệt nói: “Ngươi giẫm lên giày của ta rồi, ngươi biết đôi giày này đắt thế nào không? Cả đời ngươi cũng không mua nổi một sợi chỉ vàng trên đôi giày này đâu, ta muốn ngươi quỳ xuống liếʍ giày cho ta, liếʍ sạch sẽ thì ta tha cho ngươi đi.”
Trì Du: “...”
Y vốn chẳng hề giẫm lên giày của gã công tử này, chẳng qua là gã muốn mượn cớ gây sự, làm nhục y mà thôi.
Nhưng lời thoại này là sao đây, sao mà sáo rỗng quá vậy.
Bên tai, Lăng Hạc Châu trong khuyên tai Thủ Phách châu khẽ nói: “Lấy ít linh thạch bồi thường cho hắn là được, đừng gây chuyện.”
Trì Du lờ đi, bình tĩnh nói: “Nếu ta không quỳ, ngươi định làm gì?”
Gã công tử nói với giọng âm u: “Vậy ngươi sẽ chết rất thảm!”
Trì Du: “Vậy ngươi sẽ chết rất thảm.”
Giọng nói của hai người vang lên cùng lúc.
Gã công tử: “...”
Trì Du: “Ngươi dám giỡn mặt ta?”
Gã công tử: “Ngươi dám giỡn mặt ta?”
Trì Du: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”
Gã công tử giận dữ: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt…”
Gã công tử: “...”
Lăng Hạc Châu kinh ngạc: “Sao ngươi biết hắn sẽ nói gì?”
Trì Du còn chưa kịp nói, gã công tử đã nổi giận đùng đùng: “Đồ kiến cỏ như ngươi mà cũng dám nhại lại lời bổn thiếu gia! Đinh Tam Đinh Tứ, đánh gãy chân nó, cắt lưỡi nó cho ta!”
“Vâng!” Hộ vệ tiến lên, định ra tay với Trì Du.
Lăng Hạc Châu vội nói: “Mau lấy pháp khí hộ thân của ta ra!”
Trì Du lập tức lấy ra từ nhẫn Tu Di cả một xấp Bạo Liệt phù dày cộp, còn cố tình để lộ mặt chính của chúng ra ngoài.