Trọng Sinh Mạt Thế: Vợ Yêu Của Quân Trưởng Bá Đạo

Chương 21

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ngọt ngào của tổng đài viên: "Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy."

"Thằng nhóc chết tiệt!" Ông Lãnh Kiến Quốc tức giận lẩm bẩm.

"Giờ này còn dám đi làm nhiệm vụ!" Ông đập mạnh điện thoại bàn xuống bàn, ngồi thở phì phò một lúc lâu mới đổi giọng hòa hoãn nói với Hạ Thần Vũ:

"Tiểu Hạ này, hay là thế này được không? Cháu cứ để Tiểu Mạt ở lại chỗ ông vài hôm. Đợi thằng nhóc kia về, ông nhất định bắt nó cho Tiểu Mạt một lời công đạo."

"Ông Lãnh." Hạ Thần Vũ hỏi lại.

"Vậy ông thấy Mạt Nhi nên ở lại với thân phận gì?" Anh lấy bút viết địa chỉ nhà mình ra giấy, rồi đứng dậy nói:

"Ông Lãnh, còn nửa tiếng nữa là chúng cháu phải lên máy bay về rồi, nên chúng cháu xin phép cáo từ trước. Nếu Lãnh quân trưởng thật lòng muốn chịu trách nhiệm với em gái cháu, có thể gọi điện cho cháu hoặc trực tiếp đến nhà cháu. Nếu cháu không nhận được bất cứ tin tức nào, cháu sẽ biết Lãnh quân trưởng không có ý định tiếp tục chuyện này. Như vậy, xin ông Lãnh và Lãnh quân trưởng vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt em gái và đứa bé, để mẹ con họ được yên ổn sống cuộc sống của mình."

Nói xong, anh gật đầu chào ông Lãnh rồi bước ra ngoài.

"Ai! Cậu nhóc này gấp cái gì chứ!" Lãnh Kiến Quốc vội vàng đứng dậy, xách theo cả bình truyền dịch, xỏ dép lê đuổi theo. Ai! Vì hạnh phúc của cháu trai, ông cũng phải liều mạng thôi!

Lúc này, Hạ Mạt đã ăn xong, đang ở phòng khách ôm một bức tượng sư tử ngọc rất lớn ngắm nghía.

"Tiểu Mạt thích con kỳ lân ngọc này à?" Lãnh Kiến Quốc cười nói.

"A!" Hạ Mạt đặt tượng xuống, ngượng ngùng gãi đầu: "Thì ra nó là kỳ lân ạ, cháu cứ tưởng là sư tử!" Cô không rành về ngọc, nhưng Tiểu Đề lại đặc biệt thích. Tiểu Đề có thể hấp thụ linh khí của ngọc, vừa rồi thực chất là Tiểu Đề đang hấp thụ linh khí bên trong bức tượng.

"Anh hai." Hạ Mạt quay sang Hạ Thần Vũ.

"Mình mua cái này được không? Với lại... có thể mua thêm mấy miếng ngọc nữa không?"

"Mạt Nhi thích ngọc à? Vậy chúng ta chọn thêm một ít." Hạ Thần Vũ không hỏi vì sao Hạ Mạt muốn mua ngọc, nhưng em gái thích thì anh không ngại tiêu tiền.

"Ngọc chứ gì? Chỗ ông đây không thiếu!" Lãnh Kiến Quốc xua tay.

"Lại đây lại đây! Mạt Nhi đi theo ông, tha hồ chọn mấy miếng." Ông vừa xách bình truyền dịch vừa kéo tay Hạ Mạt đi vào một căn phòng khác. Trong phòng bày đủ loại đồ cổ, đây đều là bộ sưu tập của ông, toàn bộ đều là hàng thật.

Hạ Mạt nhìn những món đồ cổ đó mà mắt sáng rỡ. Nhiều quá!

"Tiểu Mạt lại đây, xem cháu có thích cái này không? Đây là ấn của Đường Thái Tông... còn có vòng tay này, ngọc bội này..." Lãnh Kiến Quốc cầm cả chục món ngọc đưa cho Hạ Mạt.

Hạ Mạt muốn từ chối nhưng Lãnh Kiến Quốc lại nói cô không nhận là coi thường ông. Cuối cùng Hạ Thần Vũ cũng bảo cô nhận lấy, cô đành ngượng ngùng nhận hết số ngọc đó.

Lúc sau, Lãnh Kiến Quốc lại sắp xếp một chiếc xe quân đội đưa họ ra sân bay. Nhìn họ rời đi, tâm trạng ông Lãnh Kiến Quốc ngọt như vừa ăn mật. Mình sắp có chắt rồi! Cảm giác này thật không còn gì tuyệt vời hơn!

Ông cũng là người khôn khéo, ông nhìn ra được Hạ Thần Vũ trực tiếp đến tìm ông, thực chất là đã tính toán rằng ông già này chắc chắn sẽ rất coi trọng huyết mạch nhà họ Lãnh.

Nhưng ông cũng không ghét sự tính toán của Hạ Thần Vũ. Dù là đang tính kế ông, cậu ta ngồi trước mặt ông cũng không hề sợ hãi, từ đầu đến cuối đều quang minh lỗi lạc.

Ông nghĩ, điều đó chỉ có thể cho thấy cậu nhóc này không phải muốn trèo cao, mà đơn thuần là muốn bảo vệ em gái mình, tìm cho em gái mình một bến đỗ tốt.