Ban nãy anh đã nói chuyện với ba mẹ, Hạ Thần Vũ thầm nghĩ, rõ ràng là ba mẹ cũng rất hài lòng về người đó, cho nên nếu người này làm em rể mình, cả nhà họ vẫn có thể chấp nhận.
"Con xem con gầy thế này, ăn nhiều vào một chút. Lát nữa mẹ đưa con đến bệnh viện kiểm tra xem." Bà Tô Hân vừa nói vừa gắp lia lịa thịt vào bát Hạ Mạt.
Nhìn núi thịt nhỏ trong bát, Hạ Mạt có chút buồn nôn, nhưng vẫn cố gắng ăn hết đồ ăn trong bát. Ở thời tận thế, những thứ này làm gì có mà ăn. Hơn nữa, ý của mẹ là họ đã chấp nhận con trai cô rồi.
Cũng không biết anh hai đã dùng cách gì để thuyết phục ba mẹ, nhưng tóm lại là cô rất vui.
Cả nhà ăn bữa trưa trong không khí vô cùng ấm áp. Sau đó, Hạ Thần Vũ có việc phải đến công ty, còn ông Hạ Tân thì hiếm hoi lắm mới làm tài xế đưa vợ con đi bệnh viện, lại còn đích thân đi cùng suốt buổi.
Hạ Mạt làm các xét nghiệm, tất cả kết quả đều bình thường. Cuối cùng, lúc siêu âm màu, vợ chồng Hạ Tân đều vào phòng siêu âm cùng cô, thông qua màn hình nhìn thai nhi bé bỏng bên trong.
Cậu nhóc Dạ Hàn Lạc đang ngủ say sưa, tay nhỏ đặt dưới cằm, vẻ mặt cực kỳ đáng yêu, lập tức đốn tim vợ chồng Hạ Tân. Hai ông bà nhìn cháu ngoại mà vui mừng khôn xiết.
"Nhìn xem, giống hệt Mạt Nhi lúc nhỏ, đáng yêu quá!" Bà Tô Hân kích động kéo tay ông Hạ Tân, thiếu điều nhảy cẫng lên.
"Mạt Nhi lúc ở trong bụng mẹ làm gì đáng yêu được như vậy, vẫn là cháu ngoại bé bỏng của chúng ta đáng yêu hơn!"
Hự! Hạ Mạt thầm nghĩ, ba à, ba nói trước mặt con gái ba rằng con gái không đáng yêu bằng cháu ngoại, có được không vậy?
Nhìn vẻ mặt vui mừng của ba mẹ, Hạ Mạt rất nhanh liền bình thường trở lại. Thôi, chỉ cần ba mẹ thích con trai cô là tốt rồi.
"Nha! Là thằng cu rồi!" Ông Hạ Tân nhìn màn hình, phấn khích reo lên.
"Ông Hạ à, tôi đâu có nói vậy đâu nha!" Bác sĩ cười nói. Siêu âm không được tiết lộ giới tính thai nhi, cho nên bác sĩ cho dù đã nhận được chỉ thị từ cấp trên, cũng rất có đạo đức nghề nghiệp mà bổ sung một câu rằng bản thân anh ta không nói. Đương nhiên, việc ông bà Hạ Tân có thể thấy giới tính đứa bé chắc chắn vẫn liên quan lớn đến anh ta.
Vợ chồng Hạ Tân tự nhiên biết quy tắc, họ cười hiểu ý và không hỏi tới nữa.
Từ phòng siêu âm đi ra, ba người chuẩn bị về nhà thì cậu nhóc Dạ Hàn Lạc đang ngủ say trong bụng mẹ bỗng cảm nhận được gì đó, phấn khích mở to mắt.
"Mẹ, nhanh lên, đi về phía sau!" Giọng Dạ Hàn Lạc vang lên trong đầu Hạ Mạt.
Hạ Mạt ngơ ngác.
"Đi nhanh lên! Không có thời gian giải thích đâu!"
Hạ Mạt hơi bất đắc dĩ, nhưng yêu cầu của con trai thì cô vẫn sẽ không từ chối, nên lập tức quay người đi về phía sau.
"Mạt Nhi, con làm gì vậy?" Vợ chồng Hạ Tân thấy Hạ Mạt đột nhiên quay người đi ngược lại cũng vội vàng đi theo.
Dưới sự chỉ dẫn của Dạ Hàn Lạc, Hạ Mạt đi xuyên qua hành lang, rất nhanh liền đi vào một dãy hành lang khác và bất ngờ gặp phải người phụ nữ mà cả đời này cô không bao giờ muốn gặp lại.
Lâm Ngữ.
Người bạn thân nhất trước kia của cô. Chính anh trai của người phụ nữ này đã nhốt cô vào phòng thí nghiệm! Chính người chị em từng là thân nhất này, khi thấy cô bụng mang dạ chửa bị trói trong phòng thí nghiệm, lại chưa từng đưa tay giúp đỡ, thậm chí còn châm chọc mỉa mai: "Chẳng phải cô thanh cao lắm sao? Vậy mà lại mang thai đứa con hoang không biết của ai, giờ lại còn rơi vào tay bọn họ!"
Hạ Mạt nắm chặt tay, cơ thể không ngừng run rẩy. Giờ phút này, cô chỉ muốn lao lên bóp chết người phụ nữ này.
"Tiểu Mạt, cậu ở đây rồi! Hay quá rồi! Tiểu Mạt, cậu nhất định phải giúp tớ!" Lâm Ngữ không hề nhận ra sự khác thường của Hạ Mạt, lao tới ôm chầm lấy cô mà khóc lớn.
Hạ Mạt cảm thấy vô cùng ghê tởm, định đưa tay đẩy Lâm Ngữ ra, thì đúng lúc này, giọng nói của Dạ Hàn Lạc lại vang lên.
"Mẹ ơi!"
Giọng Dạ Hàn Lạc đầy phấn khích, Người phụ nữ đang dựa sát vào mẹ kia! Trên người cô ta hình như có một món đồ cổ xưa nào đó! Mau nghĩ cách lấy món đồ đó về đây!
Đồ cổ xưa?