Trọng Sinh Mạt Thế: Vợ Yêu Của Quân Trưởng Bá Đạo

Chương 3

Sân bay thành phố D.

Hạ Mạt kéo hành lý, đứng bên ngoài sân bay nhìn ánh đèn đêm lấp lánh của thành phố D, khóe miệng bất giác cong lên một nụ cười nhẹ. Giờ phút này, khi bước ra khỏi sân bay, trong mắt ba mẹ, cô vẫn là cô con gái bảo bối có phần ngây thơ, trong mắt anh trai, cô vẫn là cô em gái công chúa có chút vụng về nhưng lại thông minh hơn người.

Còn người phụ nữ điên loạn trong phòng thí nghiệm ở thời tận thế ư? Đó chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.

"Hạ Mạt, cố lên! Tuyệt đối không thể phụ tấm lòng của con trai được." Hạ Mạt tự cổ vũ mình, rồi nở một nụ cười nhẹ nhàng trên môi, kéo vali nhanh chóng rời khỏi sân bay, vẫy một chiếc taxi và đọc địa chỉ nhà.

Hai tiếng sau, chiếc taxi dừng lại bên ngoài khu biệt thự Lam Hoa Uyển. Hạ Mạt bước xuống xe, ngước nhìn tòa biệt thự sừng sững trong đêm tối.

Lâu lắm rồi, ngôi nhà của mình.

Trong biệt thự không một ánh đèn, lúc này Hạ Mạt mới liếc nhìn đồng hồ, 1 giờ sáng.

Ha! Chẳng trách anh hai cứ hay nói mình ngốc. Lẽ ra cô nên tìm một khách sạn ở tạm, sáng mai hẵng về.

Giờ phải làm sao đây? Bấm chuông cửa sao? Hình như muộn quá rồi, sẽ làm phiền mọi người nghỉ ngơi mất.

Bỏ đi sao? Nhưng từ đây đi bộ ra đường lớn cũng mất cả nửa tiếng lái xe, gọi xe thì khỏi nghĩ, đừng nói nửa đêm, ngay cả ban ngày cũng chẳng có chiếc taxi nào chạy vào tận đây.

Đúng lúc cô còn đang do dự, một chiếc xe từ phía sau lái tới, ánh đèn pha chói mắt chiếu thẳng vào khiến cô phải nheo mắt lại, có chút khó chịu.

"Mạt Nhi!" Người đàn ông trong xe vốn đang giữ vẻ mặt lạnh lùng, ngay lập tức như được tiêm máu gà, vội vàng đạp phanh, nhảy xuống xe, chạy tới ôm chầm lấy Hạ Mạt vào lòng.

"Mạt Nhi!"

Hạ Mạt ngây người mất vài giây mới nhận ra người đối diện, khẽ gọi: "Anh hai."

"Mạt Nhi, em đã đi đâu? Em có biết mấy tháng em biến mất ba mẹ lo đến phát điên rồi không?" Dù là lời trách móc, nhưng thốt ra từ miệng Hạ Thần Vũ lại nghe thật ấm áp, thật dễ chịu.

A! Thật tốt quá, cuối cùng cũng về nhà rồi.

Chỉ là ba mẹ, anh hai liệu họ có chấp nhận con trai cô không?

Hạ Mạt bất giác đưa tay xoa bụng. Cô không biết phải giải thích thế nào về đứa con đột nhiên xuất hiện này.

Không thấy em gái trả lời, Hạ Thần Vũ buông cô ra, véo nhẹ mũi cô: "Cô bé ngốc này, sao không kể cho anh nghe chuyện mấy tháng qua đi?"

Hạ Mạt xoa xoa mũi, lè lưỡi: "Anh hai, giờ là 1 giờ sáng rồi đó. Anh không buồn ngủ sao, chứ em mệt lắm rồi."

Cô mệt thật sự. Vừa đi xe, vừa ngồi máy bay, đường xá xóc nảy suốt cả chặng đường, đối với một phụ nữ mang thai mà nói thì quả thực là quá sức.

"Được rồi, về nhà." Hạ Thần Vũ xoa đầu cô, lấy thẻ ra quẹt nhẹ vào bảng điều khiển ở cổng sắt, cánh cổng liền mở ra.