"Mẹ ơi, mẹ tỉnh rồi sao?"
Giọng nói non nớt vang lên. Cô gái trên chiếc giường đơn từ từ ngồi dậy, theo thói quen đảo mắt nhìn quanh.
Không có những thiết bị y tế lạnh lẽo, không có các loại bình chứa kỳ lạ, không có những mẫu vật thí nghiệm kinh khủng, và càng không có bóng dáng những nhân viên nghiên cứu mặc áo blouse trắng quen thuộc.
Cô gái ngơ ngác nhìn khung cảnh xa lạ. Mình đang mơ, hay thực sự đã được cứu thoát rồi?
Vô số buổi sáng, vô số lần tỉnh dậy sau cơn mê, cô đều làm đúng một việc, quan sát xung quanh. Cô luôn hy vọng rằng khi mở mắt ra, mình sẽ ở một nơi khác, không còn là phòng nghiên cứu đó nữa. Nhưng dù là hiện thực hay trong mơ, cô chưa bao giờ rời khỏi nơi đó, dù chỉ một lần.
Vậy mà bây giờ, mọi thứ trước mắt đã hoàn toàn thay đổi. Nhưng tại sao, lòng cô vẫn tràn ngập nỗi hoang mang và sợ hãi y như cũ?
Và con trai cô, con trai cô đâu rồi?
"Con trai! Con trai ơi, con đâu rồi?" Cô gái hoảng hốt bật dậy, cuống cuồng tìm kiếm khắp nơi. Nhưng trong căn phòng nhỏ bé này, tuyệt nhiên không thấy bóng dáng con mình.
"Aaa! Lũ khốn kiếp các người! Trả con trai lại cho ta!" Cô gái gào lên như hóa điên, vớ lấy mọi thứ trong tầm tay và ném loạn xạ. Cô đập phá cho đến khi căn phòng trở nên tan hoang, bừa bộn, mới lại nghe thấy giọng nói non nớt ấy một lần nữa.
"Khụ khụ! Mẹ ơi, mẹ mà còn quậy như vậy nữa thì con trai mẹ thật sự sẽ bị mẹ làm cho biến mất luôn đó."
"Ơ!" Cô gái cuối cùng cũng dừng lại, im lặng nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng con trai, nhưng vẫn không thấy đâu. Hơn nữa, giọng nói vừa rồi của con dường như truyền thẳng vào não cô, chứ không phải qua tai.
"Con trai, con ở đâu? Sao mẹ không nhìn thấy con?"
"Thì ra trước kia mẹ đã đãng trí vậy rồi, bảo sao đến cả ba con là ai mẹ cũng không biết."
"Con trai, đừng đùa với mẹ nữa được không? Ngoan, mau ra đây đi." Cô gái yếu ớt quỳ sụp xuống sàn, nước mắt lại lã chã rơi.
Ngoài con trai ra, cô chẳng còn thiết tha điều gì nữa. Con trai chính là mạng sống của cô. Chỉ cần là chuyện liên quan đến con, cô liền biến thành một kẻ điên không còn khả năng suy nghĩ.
Ba năm bị nhốt trong phòng thí nghiệm, ba năm nhìn cơ thể bé bỏng của con trai hết lần này đến lần khác bị dao mổ rạch ra, rồi lại khâu lại mà bản thân cô lại bất lực, không có cách nào bảo vệ con.
Vì thế, chỉ cần đυ.ng đến chuyện của con, cô sẽ mất kiểm soát, không thể suy nghĩ bình thường.
"Hi hi! Mẹ ơi, hay là mẹ đồng ý cho con dùng cái tên con tự đặt đi? Cái tên Hạ Chí Bảo mẹ đặt nghe khó chịu lắm, con không thích."
Trình độ đặt tên của mẹ cô thật sự không ổn chút nào. Tuy ý mẹ là muốn nói cậu bé chính là bảo bối quý giá nhất của mẹ, nhưng thật tình nghe không hay chút nào!
"Được, mẹ đồng ý." Cô gái thực sự rất lo lắng cho con trai, nên lúc này, chỉ cần được nhìn thấy con, cô chẳng ngại nghe theo lời con bất cứ điều gì.
"Sau này con sẽ tên là Dạ Hàn Lạc!"
Nghe giọng nói vui vẻ của con trai, cô gái khẽ nhếch miệng. Con trai cô rõ ràng có khuôn mặt bầu bĩnh thịt thà, một đứa nhóc đáng yêu hết mức, vậy mà cứ khăng khăng đòi dùng một cái tên nghe lạnh lẽo, xa cách như vậy.
Chẳng biết thằng bé nghĩ gì nữa. Nhưng nó đã phản đối cái tên kia rất nhiều lần rồi, hơn nữa cô cũng vừa hứa, chỉ cần con trai chịu xuất hiện, sẽ để nó tự chọn tên. Thế nên, dù thấy Dạ Hàn Lạc rõ ràng không hay bằng Chí Bảo, cô vẫn gật đầu đồng ý.
"Ừ ừ, bảo bối của mẹ, Tiểu Hàn ngoan ngoãn nghe lời, ra đây được không con." Cô gái dịu giọng dỗ dành, hy vọng con trai mau chóng xuất hiện.
"Con ra ngoài chắc phải năm tháng nữa mẹ ạ. Nhưng bây giờ mẹ có thể cảm nhận được con rồi đó. Mẹ thử sờ bụng xem."
Bụng?