"Cái này không được đâu, phu nhân. Hay là người thử qua cửa hàng khác xem sao?" Tiểu nhị khó xử nói.
"Vậy ngoài nhà các ngươi, còn ai khác bán loại này không?"
Đúng là vật hiếm thì quý, nhưng cái giá mà nhà các ngươi đưa ra thật sự là thất đức đến mức bốc khói!
Gần như muốn lấy mạng nàng rồi!
"Sợ là không còn ai nữa."
"Vậy, các ngươi chỉ có đúng một phần này thôi à?"
Nàng trở về tích góp thêm chút bạc, không biết có kịp hay không?
"Chỉ có mỗi phần này thôi, bán cũng nhanh lắm, nếu phu nhân đã ưng ý rồi thì nên sớm hạ quyết định."
Cố Uyển Ninh tức đến đau gan, nhưng lại chẳng làm gì được. Nàng đâu thể cướp giật mà ép mua được?
Nàng tính để lại một ít tiền đặt cọc, nhưng nếu phải đợi đến năm sau mới quay lại mua, e rằng đối phương sẽ không đồng ý, hơn nữa giống để lâu, tỷ lệ nảy mầm cũng càng thấp.
Cuối cùng nàng nghiến răng quyết tâm, định bụng sẽ đem tổ yến và đông trùng hạ thảo đi cầm cố!
Một trăm lượng thì một trăm lượng vậy!
Bởi vì đang mải tính chuyện xoay tiền, lại ngửi thấy mùi thịt nướng thơm lừng ngoài phố, Cố Uyển Ninh vẫn cố nhịn.
Giờ đây một văn tiền cũng phải bẻ làm đôi mà tiêu, sau khi nhìn thấy ngô, mục tiêu của nàng đã chuyển từ lấp đầy hố lửa sinh kế sang khởi nghiệp làm ăn lớn!
Vì đại nghiệp tương lai, hiện tại nàng nhất định phải nhẫn nhịn.
Nữ nhân mà, không làm thì thôi, đã làm thì phải làm nên nghiệp lớn!
Làm chuyện lớnkhông chỉ vì kiếm bạc.
Ngay cả trong chuyện hôn nhân, nếu ngươi không có sự nghiệp, nam nhân có thể tùy tiện lấy lễ giáo tam tòng tứ đức mà áp chế ngươi, gò ép ngươi vào khuôn phép.
Nhưng nếu ngươi có sự nghiệp, khiến hắn quay như chong chóng, cùng lắm hắn chỉ có thể nói ngươi không giống một nữ nhân mà thôi, còn những lời chỉ trích khác dành cho nữ nhân, ngươi không cần phải gánh chịu nữa.
Chuyện này, kiếp trước Cố Uyển Ninh đã nhìn thấu.
Nếu nói nữ nhân thua kém nam nhân ở điểm nào, thì chính là ở chỗ dễ xúc động trong tình cảm, không biết tính toán, chẳng thực tế như nam nhân.
Người thân cũng vậy thôi, ngươi có bản lĩnh thì mới được người ta nhìn bằng con mắt khác.
Thời điểm lấy được bạc từ tiệm cầm đồ, nàng vội vã quay lại mua giống ngô.
Không ngờ khi đi ngang qua kỹ viện, lại bị một tiểu đồng đứng chào khách chặn lại.
"Phu nhân, hôm nay Giang công tử lên đài diễn, lại còn có vị trí tốt nhất, người có muốn vào nghe thử không?"
"Không nghe."
Không có tiền!
Những chuyện vượt quá một đồng tiền, đừng đến tìm nàng!
Tiểu đồng sững người, sau đó lại nói: "Giang công tử thật sự hiếm khi lên đài biểu diễn lắm…"
"Ta cũng rất hiếm khi bước vào kỹ viện." Cố Uyển Ninh mặt không biểu cảm đáp: "Ta bỏ tiền ra xem hắn, chẳng lẽ hắn lại ngắm ta không công sao?"
Tiểu đồng hoàn toàn không ngờ nàng lại nói như vậy, chết đứng tại chỗ.
Cố Uyển Ninh đã dắt Nhị Nha rời đi.
Nhị Nha khe khẽ nói: "Phu nhân, giờ đến cả trường diễn của Giang công tử mà người cũng không nể mặt nữa, trước kia người từng mê mệt công tử ấy nhất mà…"
"Chỉ cần móc tiền từ trong túi ta ra, ta đều không thích."
Ai mà dám cản trở ta kiếm tiền mua ngô chứ.
Nếu giống ngô thí nghiệm thành công, năm nay nàng có thể bán với giá cao, chém một vố lũ nhà giàu.
Không cần một trăm lượng, cũng chẳng cần tám mươi lượng, nàng chỉ bán năm mươi lượng một hạt thôi!
Thứ này lại còn năng suất cao, sau đó dâng lên triều đình, quảng bá khắp nơi, danh lợi song toàn, biết đâu còn được Hoàng thượng triệu kiến…
Nếu Hoàng thượng hỏi nàng muốn gì, không chừng nàng còn có thể thuận lợi hòa ly!