Ác Độc Chủ Mẫu Mỗi Ngày Đều Nổ Lực Tẩy Trắng

Chương 12

Đại trưởng công chúa thở dài: "Ngươi cứ hiền lành, mềm lòng như vậy, e rằng sẽ bị kẻ khác trèo lên đầu mà ngồi. May mà lão thân còn chút hơi tàn, có thể che chở cho ngươi vài phần. Nhưng chính ngươi cũng phải học cách tự mình đứng vững..."

Từ Vị Bắc cảm thấy "mở mắt nói dối" là thứ có thể truyền nhiễm.

Tổ mẫu bây giờ rõ ràng đã bị truyền nhiễm rồi.

Cố Uyển Ninh hiền lành mềm mỏng?

Bị người ta trèo lên đầu?

Hừ, buồn cười!

Vì muốn lôi kéo Cố gia, tổ mẫu quả thực không màng đến cảm nhận của bản thân.

Trưởng tử chính thất?

Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!

Cả đời này, cho dù có phải cô độc đến già, hắn cũng tuyệt đối không thể cùng loại nữ nhân như Cố Uyển Ninh sống chung một mái nhà.

"Tổ mẫu, lời ta nói đều là xuất phát từ tâm can."

Cố Uyển Ninh lập tức hóa thân thành kẻ diễn kịch, ánh mắt rưng rưng, nói: "Hầu gia xuất chinh suốt ba năm, mỗi ngày ta đều nơm nớp lo sợ, chỉ sợ người xảy ra chuyện gì không may, mà Hầu gia lại chưa có con nối dõi…"

"Ta và Hầu gia là phu thê một thể, con của Hầu gia, tức là con của ta!"

Cảm động chưa?

Bốn vị di nương không dám lên tiếng, nghe vậy thì mỗi người một tâm tư.

Nhưng tổng thể mà nói, bọn họ cũng giống như Từ Vị Bắc — chẳng ai tin cả.

Trong lòng Cố Uyển Ninh điên cuồng gào thét:

Ta nói thật! Thật còn hơn cả vàng ròng, các ngươi nhất định phải tin ta!

Ta thật sự không muốn hầu hạ ai cả!

Thái độ của Đại trưởng công chúa vô cùng kiên quyết, biểu thị rõ ràng bà tuyệt đối không chấp nhận sự xuất hiện của trưởng tử do thϊếp thất sinh ra.

Trước khi Cố Uyển Ninh hạ sinh đích trưởng tử, kẻ khác đừng mong sinh hạ đứa nhỏ nào.

"Các ngươi còn trẻ, có thể đợi thêm, không cần vội."

Đại trưởng công chúa dịu giọng an ủi Cố Uyển Ninh,

"Thân thể yếu nhược, cần dưỡng từ từ. Một lát nữa tổ mẫu sẽ bảo người từ kho mang ít đồ bổ tới, phải nhớ ăn đúng giờ…"

Bà như một vị trưởng bối từ ái không gì sánh được.

"Đúng rồi, hiện nay Vị Bắc đã hồi phủ, cũng nên cùng ngươi về nhà bái kiến phụ mẫu."

Thành thân xong liền rời đi, đến ba ngày hồi môn cũng chẳng có, quả là khiến Cố Uyển Ninh thiệt thòi.

"Không cần, không cần đâu."

Cố Uyển Ninh vội vã xua tay,

"Hầu gia vừa trở về, công vụ bề bộn."

Nói đùa sao, cái nhà đó, ngay cả nguyên thân cũng chẳng muốn quay về, nàng chen vào làm gì?

Có lẽ trong mắt người Cố gia, nàng vốn đã là người dư thừa.

Cố Uyển Ninh cũng chẳng muốn gặp mặt bao nhiêu người, tránh phiền là hơn.

Đại trưởng công chúa thì thật tâm tốt bụng, mọi sự đều vì nàng mà suy tính.

Nhưng, cũng chỉ là… lòng tốt hại người.

"Lễ không thể bỏ."

Đại trưởng công chúa kiên trì.

"Về sau ta sẽ bảo người đưa lễ vật tới. Ngoài ra, chuyến này Vị Bắc cũng được không ít phần thưởng. Ngươi mở kho, tùy theo sở thích người nhà mà chọn lễ, đến khi xong xuôi thì đưa danh sách lễ vật đến phủ trưởng công chúa để ta xem qua."

Nhất định phải làm lễ lớn.

Đầu óc Cố Uyển Ninh ong lên, nhưng vẫn phải đồng ý.

Từ Vị Bắc từ đầu tới cuối mặt lạnh như băng, cứ như thể ai nợ hắn tám trăm lượng bạc.

"Còn một việc nữa." Đại trưởng công chúa nói tiếp,

"Không có quy củ, chẳng thể thành gia. Ngươi sắp xếp lại, chọn ra ngày nào để Vị Bắc đến viện ai, tránh sau này tranh giành khiến Hầu phủ rối loạn, cũng phá hỏng quy củ."

Hay lắm, còn bắt nàng lập "lịch thị tẩm"?

Nàng thật sự là quá thảm.

Hơn nữa, nàng sắp xếp ai, Từ Vị Bắc liền phải tới ngủ cùng người ấy, cái này…

Từ Vị Bắc liệu sẽ cam tâm tình nguyện?

Nhanh phản đối đi chứ, đồ ngựa giống!