…
Trong phòng khách, năm người trung niên và lớn tuổi ăn mặc chỉnh tề đang thấp thỏm bất an ngồi trên ghế sô-pha, chờ đại tiểu thư đến.
Trong đó, có một người liên tục xoa ngón tay một cách vô thức, như thể trong lòng có điều bất an.
Cửa lớn mở ra, cả năm người lập tức đứng dậy, cúi đầu chào.
Người phụ nữ chỉ nhẹ “ừm” một tiếng qua loa coi như hồi đáp.
Đợi cô ngồi xuống, những người khác mới dám ngồi.
Sắc mặt Tông Kha lạnh nhạt, ánh mắt quét qua họ, giọng điệu bình thản: “Nói đi.”
Càng bình tĩnh, những người khác càng sợ hãi.
Bọn họ đã từng chứng kiến thủ đoạn của người thừa kế 24 tuổi này — lạnh lùng tàn nhẫn như lưỡi dao, thấy máu là đoạt mạng!
Người đàn ông xoa tay tên là Oscar, vừa nghe giọng đại tiểu thư, cả người ông ta run lên, rụt rè nói: “Đại tiểu thư, là thuộc hạ làm việc bất lực, khiến lô hàng bị sai sót và bị cướp, xin đại tiểu thư nể tình trước kia, tha thứ cho tôi lần này, thuộc hạ đảm bảo sẽ không có lần sau!!!”
Oscar đứng dậy, cúi gập người trước Tông Kha, trông có vẻ thật lòng biết lỗi.
Những người khác liếc nhìn nhau rồi lại lén nhìn sắc mặt Tông Kha, không ai dám lên tiếng.
Căn phòng khách rộng lớn im ắng đến mức không có lấy một âm thanh.
Tông Kha giơ tay, liếc nhìn móng tay của mình, hàng mi cong khẽ hạ xuống, giọng điệu thản nhiên: “Là sơ suất hay cố ý?”
“Ôi chao, đại tiểu thư, sao cô lại nói vậy, thuộc hạ bị oan, thật sự chỉ là sơ suất! Xin cô minh xét!” Oscar run lẩy bẩy, từng câu từng chữ đều là cầu xin tha thứ.
Tông Kha không muốn nhìn bộ dạng vừa tham lam ăn cắp vừa sợ hãi không dám thừa nhận của ông ta, cô khẽ cười lạnh: “Oscar, tuổi ông đã lớn mà khẩu vị vẫn tốt nhỉ, nuốt trọn số hàng trị giá 230 tỷ đô la, ông không sợ nghẹn chết sao? Sao ông không nghĩ đến việc giữ gìn danh tiếng cho con cháu sau này đi?”
“Đáng lẽ có thể hưởng thụ tuổi già yên bình, thế mà lại muốn điên cuồng một lần trước khi chết.”
Cô khẽ cười, vẫy tay: “Đưa đi đi, bắt ông ta giao lại toàn bộ cổ phần trong tập đoàn, sau đó xử lý sạch sẽ! Tất cả những kẻ liên quan, xử lý không chừa một ai.”
Cô không thèm nghe lời biện hộ, trực tiếp đưa ra quyết định.
“Dạ, đại tiểu thư!”
Jason đứng sau lưng cô, không hề động đậy, chỉ lặng lẽ ra hiệu cho cấp dưới kéo người đi.
Oscar bắt đầu vùng vẫy, gào thét khản giọng: “Tông Kha! Cô không thể đối xử với tôi như vậy! Tôi là cổ đông của tập đoàn ZK, là công thần cùng bà ngoại cô khai sáng giang sơn này! Bà ngoại cô với mẹ cô còn không động đến tôi, cô sao dám chứ?”
“Hừ, có gì mà không dám? Kéo đi.”
“Cô là kẻ máu lạnh vô tình!!!”