Ánh Trăng Sáng Của Học Viện Quý Tộc

Chương 6

Ngay sau đó, hệ thống loa của học viện vang lên:

“Thông báo: Học sinh nào đó do vi phạm nội quy học viện, tung tin đồn thất thiệt, đã bị đuổi học. Toàn thể giáo viên và học sinh hãy lấy đó làm gương, tuyệt đối không lan truyền thông tin sai lệch.”

Tiếng loa vừa dứt, sắc mặt của những học sinh đang hí hửng hóng tin bỗng chốc tái mét, đặc biệt là những người đã bình luận trong bài viết kia.

Trong ánh mắt họ hiện rõ sự hoảng loạn và sợ hãi.

Thì ra ở Học viện Thánh Roland, thực sự tồn tại những đề tài cấm kỵ tuyệt đối không thể chạm tới, và cả những con người không thể gọi tên!

...

Bên trong căn hộ cao cấp dành riêng cho Học viện Thánh Roland.

Kỳ Diên Châu vừa tắm xong, những giọt nước còn nhỏ tí tách trên mái tóc đen nhánh. Trên người gã khoác hờ một chiếc áo choàng lụa mỏng, cổ áo hơi mở, lộ ra l*иg ngực rắn chắc.

Gã bước vào phòng khách, vừa định với lấy ly nước trên bàn.

Ngay lúc ấy, màn hình điện thoại trên bàn bỗng sáng lên, một tin nhắn hiện ra:

[Ngày mai Hứa Tang về nước, đi đón không?]

Ánh mắt Kỳ Diên Châu dừng lại trên màn hình vài giây, dần dần biến đổi.

“Ha… cuối cùng thì cũng chịu quay về rồi…”

Gã không kiềm được mà nhớ lại một vài hình ảnh.

Trong ký ức, toàn là bóng hình của một người.

Và cuối cùng, ký ức dừng lại ở một đôi mắt lạnh lùng mang ý cười.

Đôi mắt từng phản bội gã!

Ánh nhìn ngày một trở nên tàn nhẫn, khiến cơn thịnh nộ trong người Kỳ Diên Châu trỗi dậy không ngừng.

Gã gần như không thể kìm chế khát vọng muốn hủy diệt thứ gì đó.

Ngay giây tiếp theo, Kỳ Diên Châu cầm lấy ly nước trên bàn, hất mạnh một cái.

“Choang!”

Ly vỡ nát dưới sàn nhà.

Gã lại túm lấy điện thoại, đập mạnh xuống đất.

“Những món nợ này… sớm muộn gì cũng phải trả cho bằng hết!”

...

Sáng sớm, Bạch Thanh Vũ chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, những sợi tóc đen tuyền có phần rối bời, xõa lòa xòa trước trán.

Ánh nắng xuyên qua khe hở của rèm cửa, chiếu xuống người cậu, càng làm nổi bật nước da trắng nhợt của cậu.

Cậu dụi mắt, xua tan đi chút mơ màng còn sót lại nơi đáy mắt.

Bạn cùng phòng, Trần Khuynh, từ phòng tắm bước ra, vừa lau tóc bằng khăn vừa nhìn về phía Bạch Thanh Vũ: “À đúng rồi Thanh Vũ, hôm qua tôi về muộn, thấy cậu đã ngủ nên không quấy rầy. Cậu có biết về bài đăng bị xóa trên diễn đàn không?”

Bạch Thanh Vũ khẽ gật đầu, giọng nói khàn khàn pha lẫn vẻ ngái ngủ: “Biết.”

Trần Khuynh tiến lại gần thêm vài bước, trong mắt ánh lên tia sáng hóng hớt: “Thanh Vũ, cậu thành thật nói cho tôi biết, những chuyện được nói trong bài đăng đó... đều là thật sao?”

Bạch Thanh Vũ hơi ngẩn ra: “Chuyện gì?”

“Chính là việc hoàng tử âm nhạc tự mình dạy cậu chơi đàn piano, và việc đại ca học viện ra mặt thay cậu giải vây ngay trong căn tin.”

Giọng điệu của Trần Khuynh lộ rõ vẻ kích động xen lẫn hưng phấn.

Hai việc này, cho dù Bạch Thanh Vũ không thừa nhận, thì trên diễn đàn cũng còn lưu lại dấu vết của hình ảnh, vậy nên cậu khẽ gật đầu.

Nhận được câu trả lời xác nhận từ cậu, Trần Khuynh càng thêm phấn khích: “Trời ơi Thanh Vũ, cậu biết không, trong Học viện Thánh Roland này có bao nhiêu người mơ cũng mong được họ để mắt tới, vậy mà bọn họ căn bản chẳng thèm liếc lấy một cái! Cậu rốt cuộc làm thế nào vậy?”

Bạch Thanh Vũ đã xuống giường, đang chỉnh lại chăn đệm, cậu không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng mở miệng: “Chuyện hôm qua là do người khác hiểu lầm. Kỳ Diên Châu chỉ đơn thuần là không quen mắt với hành vi bắt nạt người khác, nên mới ra tay giúp đỡ bạn học thôi.”

Trần Khuynh sững người một lát, sau đó bật cười:

“Giúp đỡ bạn học cái gì chứ, Thanh Vũ, cậu vẫn quá ngây thơ rồi, hoàn toàn không hiểu quy tắc ngầm của Học viện Thánh Roland này. Những thiếu gia quý tộc đó làm sao có thể thân thiện với học sinh bình thường được? Tôi thấy chắc chắn là vì Thanh Vũ chúng ta quá xinh đẹp nên bọn họ mới đối xử đặc biệt như vậy đấy! Biết đâu... còn có ý khác với cậu nữa!”