Ánh Trăng Sáng Của Học Viện Quý Tộc

Chương 3

Sắc mặt Lâm Mặc càng thêm u ám, hắn ta nhìn chằm chằm vào Bạch Thanh Vũ, có phần tức giận, cũng có chút khó hiểu.

Chỉ là một tên giả mạo mà thôi, sao lại khiến mọi người quan tâm đến vậy?

Hắn ta há miệng, dường như còn muốn nói gì nữa.

Đúng lúc đó, từ ngoài căn tin bỗng truyền đến tiếng bóng rổ đập mạnh xuống sàn.

Âm thanh ồn ào trong căn tin tức thì hạ xuống, mọi ánh mắt không hẹn mà cùng đổ dồn về phía cửa.

Dám đập bóng rổ ầm ầm ở bất kỳ đâu trong Học viện Thánh Roland chỉ có một người – Kỳ Diên Châu.

Gia tộc gã có địa vị cực cao không chỉ trong học viện mà còn trong toàn bộ đế quốc, là đỉnh cấp thế gia quyền lực khuynh đảo.

Sắc mặt Lâm Mặc lập tức thay đổi, vẻ u ám trước đó liền mang theo vài phần e dè. Hắn ta nuốt lời định nói trở lại.

Bạch Thanh Vũ vẫn đứng nguyên tại chỗ, nghe thấy tiếng bóng rổ, hàng mi khẽ rung lên, trong mắt lóe qua một tia sáng không dễ phát hiện, nhưng vẻ mặt vẫn không chút dao động.

Rất nhanh, một bóng người cao lớn xuất hiện ở cửa căn tin.

Kỳ Diên Châu hình như vừa từ sân bóng về, trên đầu còn buộc một dải băng thể thao màu đen, tóc mái hơi dài được tùy ý buộc ra sau, lộ ra đôi mắt sắc bén.

Đôi mắt ấy thâm trầm, sắc bén, chỉ nhìn đã biết không phải người dễ chọc.

Sống mũi cao thẳng, đường cằm rõ nét. Lúc này khóe môi hơi cong lên, mang theo vẻ giễu cợt mơ hồ, là kiểu đẹp trai đầy ngạo mạn bất kham.

Gã không mặc đồng phục, chỉ mặc một bộ đồ thể thao rộng rãi, tay áo tùy ý xắn lên đến khuỷu tay, để lộ cánh tay rắn chắc.

Đường cơ bắp trên cánh tay rõ ràng, tràn đầy sức mạnh.

Kỳ Diên Châu vừa đập bóng rổ vừa lười biếng bước vào căn tin. Mấy sợi tóc lòa xòa dưới băng đô nhẹ nhàng đung đưa theo từng cử động, khiến gã thêm vài phần phong trần và hoang dã.

Ánh mắt Kỳ Diên Châu quét qua đám đông trong căn tin, cuối cùng dừng lại ở chỗ Lâm Mặc và Bạch Thanh Vũ.

Gã nhướng mày: “Có chuyện gì vậy?”

Lập tức có người đứng ra kể lại chuyện vừa xảy ra.

Bạch Thanh Vũ vừa lúc nhìn về phía Kỳ Diên Châu, ánh mắt chạm nhau giữa không trung.

Kỳ Diên Châu nhìn gương mặt trắng bệch, lạnh lùng kia, mang theo vài phần cứng cỏi và mong manh, giống hệt một người nào đó trong ký ức gã.

Gương mặt quen thuộc ấy khiến tim Kỳ Diên Châu chợt chùng xuống.

Một cơn bực bội vô cớ trào lên trong lòng, gã nhíu mày thật chặt, ánh mắt cũng trở nên sắc lạnh.

Tựa như bị chạm phải dây thần kinh nào đó, cảm xúc của gã bỗng chốc mất khống chế.

Gã vung tay, quả bóng rổ mang theo gió rít, trực tiếp nện thẳng vào Lâm Mặc.