Ánh Trăng Sáng Của Học Viện Quý Tộc

Chương 1

[Cậu là một ánh trăng sáng.]

[Cậu là một ánh trăng sáng yếu đuối, đi vài bước cũng phải thở hổn hển.]

[Cậu là một ánh trăng sáng yếu ớt sắp bị tất cả mọi người vứt bỏ, xin hãy nhanh chóng quay về Học viện Thánh Roland, bắt đầu tuyến tình tiết chính thuộc về tiểu thuyết.]

Trên chiếc giường lớn rộng rãi mềm mại, một thiếu niên tuấn mỹ lặng lẽ nằm đó.

Gương mặt cậu lạnh lùng, gầy gò, hàng mi dài đen nhánh như lông quạ khẽ rung, môi khẽ mím lại, mang theo sắc trắng nhàn nhạt. Cổ cậu mảnh mai, xương quai xanh nhô nhẹ, do ngủ lâu nên bị ép ra những dấu hằn đỏ nhạt, toát lên vẻ đẹp yếu ớt bệnh tật.

Nghe thấy âm thanh, hàng mi của thiếu niên trên giường khẽ run lên, sau đó cậu trở mình.

Chăn phủ trên người trượt xuống theo động tác, để lộ vòng eo trắng đến chói mắt, mảnh mai, mong manh, như chỉ cần chạm vào sẽ vỡ tan. Vậy mà lại khiến ánh nhìn của người khác không thể rời đi, trong lòng cũng dâng lên một tia thương xót.

Thấy cảnh này, giọng hệ thống cũng không tự chủ mà nhỏ đi vài phần, như sợ đánh thức giấc ngủ của thiếu niên trên giường.

Thiếu niên nghe được tiếng động, chậm rãi ngồi dậy, chống đầu hỏi: “Cậu đang nói gì vậy?”

Thấy cậu đã tỉnh nhưng vẫn còn mơ màng, hệ thống kiên nhẫn lặp lại: [Sau khi quay về Học viện Thánh Roland, nhiệm vụ của cậu là nhắm vào nhân vật chính thụ của nguyên tác ở mọi phương diện, cướp lấy sự sủng ái của bốn thiên chi kiêu tử từ tay cậu ta, thay đổi kết cục thảm thương của một bia đỡ đạn như cậu.]

Hứa Tang thuận theo giọng nói trong đầu, nhẹ nhàng hỏi tiếp: “Tại sao lại phải thay đổi?”

Hệ thống đáp: [Trong quyển tiểu thuyết mà cậu đang ở, hiện tại xuất hiện một kẻ xâm nhập bất hợp pháp. Chỉ khi thay đổi tình tiết nguyên tác, thay đổi kết cục thảm hại của cậu, mới có thể tìm ra kẻ xâm nhập đó.]

“Bước đầu tiên tôi cần làm là gì?” Giọng nói trong trẻo của thiếu niên mang theo chút lười biếng.

[Quay về nước.]

...

Căn tin của Học viện Thánh Roland.

Trên tường là những bức phù điêu tinh xảo, tranh sơn dầu cổ điển được treo xen kẽ ở các độ cao khác nhau.

Sàn nhà được kê đầy những chiếc bàn dài, phủ khăn bàn màu lanh trắng sạch sẽ. Bên trên bày biện dao nĩa bằng bạc, đĩa sứ tinh tươm, điểm xuyết thêm hoa tươi và ly rượu chân cao.

Đột nhiên, một tiếng va chạm chói tai phá vỡ sự yên tĩnh vốn có, tất cả mọi người tò mò quay đầu nhìn.

Chỉ thấy một học sinh đặc cách không cẩn thận để khay cơm va vào một thiếu gia nhà giàu, nước súp dầu mỡ trong khay bắn lên chiếc áo khoác đồng phục đắt tiền của đối phương.