Trị Liệu Sư Tâm Lý Số Một Trùng Tinh

Chương 2

Trong quãng thời gian cô độc, nhàm chán giữa hư vô đó, Dụ Thiệp không hề chìm vào giấc ngủ. Trái lại, anh nhìn thấy rất nhiều hình ảnh mơ hồ, như những đoạn ký ức mờ nhạt.

Trong đó có cả Hoa Hồng tinh.

Anh nhìn thấy tinh cầu này, vốn nằm gần thủ đô, cuối cùng bị diệt vong trong biển lửa vì có trùng bất mãn với đế chế độc tài, sự chuyên chế của trùng đực mà nổi loạn.

Anh cũng nhìn thấy tương lai của rất nhiều trùng.

Ví dụ như ba nuôi Nguyên soái Bạch Cửu của anh, vì nhân cách chống đối xã hội mà cuối cùng khiến cả Đế quốc diệt vong.

Dụ Thiệp không hiểu vì sao mình lại thấy được những điều đó, nhưng một khi đã thấy rồi, anh sẽ không để bi kịch tái diễn, nhất là khi có rất nhiều việc hoàn toàn có thể ngăn chặn được. Có lẽ, đó chính là lý do anh đến đây.

Giữa ánh mắt dò xét công khai lẫn âm thầm của các trùng xung quanh, Dụ Thiệp bước tới cổng Học viện Ấu trùng, ngẩng đầu tùy ý quan sát xung quanh, và thật sự nhìn thấy vị quân chủ kia.

Thân hình cao lớn, thẳng tắp như ngọc, quân phục tôn lên vòng eo thon gọn, vô cùng bắt mắt.

Ánh mắt Dụ Thiệp lóe lên, rồi ngay khoảnh khắc ánh nhìn chạm vào quân chủ, anh khẽ mỉm cười, nụ cười vừa nhạt vừa đúng mực.

“Pụp.” Hai chiếc xúc tu màu bạc giấu trong tóc cũng bật ra, rung rinh trái phải như tai thỏ thời Địa Cầu cổ, vừa ngại ngùng vừa không giấu được kích động.

Bạch Cửu cảm thấy tim mình bị đâm một phát chí mạng. Một tuần không gặp, lần đầu tái ngộ đã bị bé con này làm cho tan chảy lần nữa.

Trên đời làm gì có sinh vật nào đáng yêu đến vậy!

Hắn khẽ ho một tiếng để che giấu cảm xúc, giơ tay lên môi như thể che giấu cơn kích động, rồi bước về phía ấu trùng của mình.

Khi khoảng cách giữa hai trùng, một lớn một nhỏ dần thu hẹp, xung quanh lập tức vang lên vô số tiếng cảm thán:

“Trời ơi! Tôi chưa từng thấy trùng đực nhỏ nào đáng yêu đến thế này!”

“Nếu có cơ hội, tôi thật sự muốn chờ cậu ấy mười năm! Không, hai mươi năm!”

Không có cửa đâu.

Bạch Cửu lạnh lùng nghĩ. Là người giám hộ hợp pháp của Dụ Thiệp, hắn tuyệt đối sẽ không để nhóc con này yêu sớm.

Bạn đời tương lai của bé con nhà hắn nhất định phải do hắn tự tay lựa chọn, mấy trùng cái tầm thường ngoài kia làm sao xứng đáng?

Dụ Thiệp hoàn toàn không biết Thống soái đại nhân nhà mình đã bắt đầu âm thầm lên kế hoạch đại sự cho hôn nhân tương lai của anh.

Thiếu niên chỉ mím môi, xoa bụng vẻ tội nghiệp, hỏi: "Ba, mình đi ăn ở đâu vậy?”

Đồ ăn dinh dưỡng của trường thực sự quá khó nuốt, Dụ Thiệp từ nhỏ đã quen được nuông chiều, khó mà thích nghi được.

Bạch Cửu cúi mắt nhìn ấu trùng chỉ cao tới vai mình, đưa tay xoa đầu anh: "Dẫn con đến một nhà hàng mới.”

Đồng thời, ánh mắt sắc lạnh đã tôi luyện nơi chiến trường thoáng lướt quanh, mang theo sát khí nhàn nhạt khiến tất cả ánh nhìn dò xét xung quanh lập tức đóng băng.

Dụ Thiệp leo lên xe bay.

Cửa sổ xe theo thói quen tự động nâng lên cao nhất, hoàn toàn che kín không gian bên trong.

Xúc tu của anh vẫn chưa thu lại, mà ngược lại còn như sợi dây điện, xoay vòng trong không khí, bất ngờ chọc vào cánh tay Bạch Cửu.

Cảm giác mềm mại đầy đàn hồi khiến tim Nguyên soái mềm nhũn.

Hắn cúi đầu dịu dàng hỏi: "Sao vậy, A Thiệp?”

Dụ Thiệp bĩu môi, có chút bất mãn: "Con gọi ba mấy lần rồi đó nha!”

Vừa rồi anh đã nhận ra tâm trí Bạch Cửu không tập trung, chỉ là giờ mới nhắc tới.

Bạch Cửu hơi sững người, rồi áy náy nói: "Xin lỗi, ba…”

Lúc nãy đúng thật là hắn không nghe thấy Dụ Thiệp nói gì.

Dụ Thiệp nói tiếp: "Ô Tư Greer mời con đến nhà chơi cuối tuần này, sắp đến sinh nhật mười sáu tuổi của cậu ấy rồi.”

Phản xạ đầu tiên của Bạch Cửu là muốn cau mày, nhưng lại cố nhịn, ôn hòa hỏi: "Các con là bạn thân sao?”