"Nhưng tôi đã từng thấy rồi! Lâu lắm rồi, ở Titan." Một mái vòm cư trú như khơi dậy nỗi nhớ quê hương trong Asa: "Đó cũng là một hành tinh thuộc địa, rất nhỏ và cũ kỹ. Điều kiện tự nhiên có lẽ còn tệ hơn ở đây."
"Tôi biết Titan. Trước đây tôi từng làm nhiệm vụ ở đó vài lần. Sao cậu Asa lại đến đó? Làm nghiên cứu à?" Barron hơi ngạc nhiên, nhưng nét mặt vẫn giữ vẻ bình thản.
"Không, tôi sinh ra và lớn lên trên Titan, sau đó mới chuyển đến Thủ đô tinh." Khi nhắc đến quê hương, ánh mắt Asa ánh lên một tia sáng trong trẻo. Cậu không hề che giấu xuất thân từ hành tinh di cư, dù nhiều người cho rằng những hành tinh này chỉ là nơi dành cho lao động tay chân hoặc tầng lớp thấp.
"Bố mẹ tôi vẫn sống trên Titan." Asa bổ sung: "Họ thích cuộc sống đơn giản ở đó, không muốn chuyển đến Thủ đô tinh."
"Vậy tiến sĩ có thường xuyên về thăm không?" Will tò mò hỏi, người hơi nghiêng về phía Asa: "Chúng tôi thường có nhiệm vụ đến Titan, biết đâu có cơ hội ghé thăm bác trai bác gái."
"Ồ, thật sao?" Asa khẽ trầm ngâm, giọng nhỏ nhẹ đáp lại: "Nhưng tôi ít khi có dịp về lắm, vì công việc nghiên cứu rất bận. Bố mẹ tôi cũng thấy môi trường ở đó không tốt, không muốn tôi ở lại lâu."
Môi trường không tốt ư? Barron khẽ nhíu mày, hồi tưởng lại những lần đặt chân đến Titan. Một cảng vũ trụ nhộn nhịp, những bãi container trải dài bất tận, khu dân cư chật hẹp và thưa thớt cây xanh, cùng lượng bụi mịn khổng lồ. Có lẽ, bố mẹ Asa đã dồn hết sức lực để đưa cậu đến Thủ đô tinh, vì họ tin rằng một đứa trẻ thông minh và xuất sắc như cậu không nên bị vùi lấp trên Titan, mà phải được tỏa sáng ở nơi xứng đáng hơn.
"Thật ra môi trường ở đó cũng không đến nỗi tệ." Will thẳng thắn nhận xét, chẳng cần suy nghĩ: "Là một hành tinh công nghiệp di cư, tôi thấy Titan được duy trì khá ổn. Nhưng đúng là ít chỗ giải trí thật. Có lần tôi làm nhiệm vụ ở đó hai tuần, rảnh rỗi đến phát chán. Mà Omega cũng hiếm, muốn tìm chút vui vẻ cũng chẳng biết đi đâu."
Asa cụp mắt, hàng mi khẽ rung, im lặng không nói gì. Will nói đúng, cậu không thể phản bác, nhưng đó là quê hương cậu luôn nhớ nhung, nên cậu cũng không thể chấp nhận những lời phê phán như vậy. Nhưng mà, tìm chỗ vui vẻ thì liên quan gì đến Omega chứ?
Ánh mắt Barron trầm xuống, nhận ra bàn tay Asa đang siết chặt một cách kín đáo và bầu không khí bỗng trở nên ngột ngạt. Anh biết những lời vô tâm của Will đã khiến Asa không vui.
"Nếu chính phủ chịu đầu tư cải cách, Titan chắc chắn sẽ không như bây giờ. Có lẽ một ngày nào đó, bố mẹ cậu sẽ yên tâm để cậu quay lại."
Asa khẽ ngẩng lên, đôi mắt ươn ướt nhìn vào Barron: "Tôi cũng mong ngày đó sẽ đến. Hy vọng một ngày nào đó Titan sẽ có một nhân vật lớn xuất hiện." Cậu lí nhí, nhưng rồi đột nhiên cảm thấy hơi nóng lan dần từ phần xương cụt lên đến tai, cùng cảm giác ngứa ngáy tê tê ở tuyến thể sau gáy.
Chẳng lẽ triệu chứng của kỳ phát tình vẫn chưa qua? Asa lập tức hoảng loạn. Cậu nhớ ra miếng dán ngăn cách hẳn đã hết tác dụng và cần phải thay ngay, hoặc ít nhất cũng phải xịt thêm thuốc xịt ngăn cách. Nhưng mà, A Biều để mấy thứ này ở đâu nhỉ? Hành lý của cậu đâu rồi?
Chỉ trong khoảnh khắc, Barron đã bắt được một thoáng hương thơm mơ hồ, khó miêu tả. Đó là mùi linh lan dịu nhẹ, kín đáo nhưng đầy mê hoặc. Hương thơm này, anh nghĩ chính là phản ánh chân thực nhất về tính cách của Asa — trầm lặng nhưng kiên cường. Không tự chủ được, Barron muốn tiến lại gần hơn, để cảm nhận mùi hương ấy rõ ràng và chân thực hơn.
Asa: Nhìn cái bộ dạng hít hà của anh kìa! Anh có biết giữ lễ phép không hả?