Tiểu Đường Hóa Học

Chương 3

"Nhân viên trải nghiệm hung trạch? Có loại công việc này thật sao?"

Trang Cửu Tích sững sờ, bật thốt lên: "Thật sự có nơi cho ở không mà cần tiền sao?"

"Cậu..."

Người môi giới bị cậu làm cho nghẹn lời, chưa kịp nói hết thì thấy thiếu niên thả bát mì quý giá xuống, lộ ra vẻ mặt muốn phát tài, cầm điện thoại di động lên, chạy ra ngoài.

Hắn đuổi theo sát phía sau.

Chỉ thấy thiếu niên cầm điện thoại di động, ngồi xổm ở cửa phòng của hắn không biết làm cái gì.

Tại sao lại là ngồi xổm ở cửa nhà của hắn?

Người môi giới sửng sốt một chút, rồi nhanh chóng nổi giận: "Trang Cửu Tích, mau cút đi, còn muốn dây dưa, không có cửa đâu!"

"Đừng nóng vội, đừng nóng vội, tôi sắp xong rồi." Trang Cửu Tích tập trung nhìn vào màn hình điện thoại, tốc độ tải trang hơi chậm, Weibo cứ quay mãi, chậm rãi như ông lão tám mươi tuổi.

Người môi giới vọt vào phòng ngủ.

Ba!

Điện bị cắt đột ngột.

Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, cuối cùng Trang Cửu Tích cũng thấy màn hình sáng lên, hiện ra thông tin về nhân viên trải nghiệm hung trạch.

Trải nghiệm hung trạch, đủ gan thì đến!

Gần đây, một công ty bất động sản đã đẩy ra một căn hung trạch có lịch sử trăm năm, có giá trị trên trăm triệu, cần chứng minh rằng hung trạch vô hại có thể an toàn cư trú. Công ty hiện đang chiêu mộ một nhân viên trải nghiệm hung trạch để tiến hành cư trú ngắn hạn, phát sóng trực tiếp mười hai tiếng trên mạng.

Yêu cầu: "Tin tưởng khoa học."

Đãi ngộ: "Lương mười vạn, kỳ hạn ba tháng."

Mười vạn!

Mấy chữ đó như tiếng sấm vang lên trong đầu Trang Cửu Tích, khiến cậu choáng váng.

Bình luận dưới bài viết đang bàn luận về việc này, có người cho rằng đây là trò lừa đảo, nhưng lúc này, Trang Cửu Tích không còn để ý gì khác, trong đầu chỉ còn hình ảnh từng tờ tiền mặt lấp lánh.

"Anh Trương!"

Thiếu niên nhảy dựng lên, nắm chặt tay người môi giới, giọng điệu thân thiết và cảm kích: "Cảm ơn, cảm ơn! Chờ tôi phát đạt, nhất định sẽ không quên anh hôm nay nhắc nhở!"

Cậu vốn có vẻ ngoài đẹp trai, giờ nụ cười làm cho đôi mắt cong lên như trăng lưỡi liềm, sáng rạng rỡ đến mức khó mà nhìn thẳng. Dù ở trong căn nhà cũ kỹ, cậu vẫn tỏa ra sức hút như đứng dưới ánh đèn sân khấu.

Người môi giới suýt nữa bị nụ cười của cậu làm cho choáng váng, ngay sau đó nhìn cậu nhảy nhót về nhà thu dọn hành lý, cảm thấy hoàn toàn bất ngờ.

Cái... cái gì quái quỷ vậy?

Hắn chỉ là thuận miệng trào phúng một câu mà thôi, chẳng lẽ tiểu tử này thật sự định vào ở hung trạch thật sao!