Đã Phá Sản Còn Bị Bao Nuôi!

Chương 6

Tô Dụ mím môi, ngón tay trắng bệch siết chặt mảnh giấy nhàu nát trong tay. Toàn thân cậu run lên từng đợt vì lạnh, cũng không rõ là từ cơn gió đêm đang lùa qua lớp pijama mỏng dính, hay vì sự nhục nhã đang từng chút gặm nhấm lòng tự tôn của một tiểu thiếu gia từng sống trong nhung lụa.

“mẹ kiếp!” Tô Dụ chửi thầm, khóe mắt ướt đỏ. Trong khoảnh khắc đó, cậu nhớ từng câu từng chữ, từng hành động mỉa mai của hắn khi đối diện với cậu.

Mỗi một câu nguyền rủa “đồ vô dụng” hay “tên ăn bám”. Lúc này tựa như xé toạc mảnh từng ký ức vụng vỡ.

Giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống trang thư làm nhòe đi dòng chữ nghiêng nghiêng của mẹ. Rồi tiếp theo là giọt thứ hai, thứ ba. Từng giọt, từng giọt rơi xuống như thể nước mắt chưa từng được phép tuôn ra, nay lại ứ đọng vỡ oà.

Tô Dụ không biết đã ngồi như vậy bao lâu, cho đến khi bầu trời bất chợt nổi sấm. Từng đợt gió quật mạnh tán cây, cuốn theo bụi đất lạnh buốt táp vào da thịt cậu. Từng cơn mưa rào như trút nước đổ xuống như thể muốn cuốn trôi những gì yếu đuối nhất trong lòng người.

Cậu giật mình, vội vàng ôm lấy lá thư ướt đẫm rồi lao người chạy đến nép dưới mái hiên một tòa nhà cũ. Mưa táp vào lưng áo và làm mái tóc mềm xẹp xuống, bám lấy gương mặt thanh tú đã tái đi vì lạnh.

Ánh đèn từ phía sau hắt ra một vệt sáng ấm áp trên vỉa hè ẩm ướt. Tô Dụ quay đầu, nhận ra đó là một cửa hàng tiện lợi vẫn còn mở. Nhưng cậu không bước vào. Cậu chỉ lặng lẽ quay mặt đi, cụp mắt xuống, lấy cổ tay lau vội hai bên khóe mắt đã đỏ ửng.

“… Thật sự... Không còn cách nào khác sao?” Cậu lẩm bẩm, bờ môi mím chặt, hàm dưới khẽ run. Mái tóc ánh kim phủ lên gương mặt xinh đẹp như đóa hoa lê. Dù cho tình cảnh thảm hại đến bao nhiêu, Tô Dụ vẫn mang theo thứ khí chất mong manh khiến người ta không nỡ làm tổn thương.

Cuối cùng, Tô Dụ siết chặt mảnh thư trong tay như bấu víu vào một hy vọng cuối cùng. Cậu hít một hơi, gò má phồng lên rồi nghiến răng lao về phía con đường lớn. Bước chân nhỏ bé gấp gáp giữa mưa, nước bắn tung dưới mỗi bước chạy.

Cứ theo trí nhớ mơ hồ còn sót lại, Tô Dụ rẽ qua ba con đường lớn, vượt một cây cầu nhỏ, cuối cùng cũng đứng trước một khu chung cư mới tinh. Đèn hành lang vẫn sáng, cửa chính đóng im lìm.

Tô Dụ ngước mắt, cái cảm giác rùng mình khiến cậu có chút sợ sệt.

Vì sao sợ ư?

Là vì...

Năm trước có một Tô Dụ xem Triệu Hàn Xuyên là con chó của mình, tùy tiện dẫm đạp, tùy tiện xúc phạm.

“Cũng chẳng phải anh sống được ở cái chung cư này, đều là vì tiền của Tô gia sao?”

“hừ! Đã sài tiền của Tô gia rồi thì cũng nên biết phân chủ tớ...” Tô Dụ ngả người vào sofa, chân vắt chéo, mắt nheo đầy khinh miệt, môi cười nửa miệng: “Triệu Hàn Xuyên, xem như anh có gương mặt điển trai... nào, sủa cho tôi nghe một tiếng đi?”

Hồi tưởng lại những lời đó, đến chính Tô Dụ cũng thấy ghê tởm bản thân mình.

Cậu thở dài, tay nhỏ run lên bấu chặt lấy vách tường, bộ pijama ướt sũng dính sát vào người lộ ra từng đường cong mỏng manh phía sau lớn vải. Cậu chần chừ, chẳng biết có nên vào hay không.

Rồi dù sao đến thì cũng đến, Tô Dụ vẫn chọn bước vào.

Cậu đứng trước của căn hộ 502, hít sâu một hơi, mím môi rồi bấm chuông.

Một lần.

Hai lần.

Rồi lần ba...

Tiếng khóa cửa "tách" một tiếng khe khẽ vang lên làm tim Tô Dụ suýt thì ngừng đập.

Cậu mở lớn mắt, gương mặt nhỏ hắt một lần ánh sáng ấm áp từ bên trong, sau đó được thay thế bởi dáng người cao lớn của Triệu Hàn Xuyên.

Tô Dụ bỗng chốc cảm thấy không ổn. Tầm nhìn cậu dường như không tự chủ mà lướt xuống thân hình bán khỏa thân của hắn.

Triệu Hàn Xuyên lúc này chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm trắng ngang hông. Mái tóc vẫn còn ướt, từng giọt nước nhỏ xuống bờ vai rộng và làn da trắng phủ cơ bắp gọn gàng, rắn chắc. Hắn đang dùng khăn lau đầu, động tác lười biếng, ánh mắt nheo lại một chút khi nhận ra Tô Dụ.

Triệu Hàn Xuyên trông có vẻ chẳng có gì kinh ngạc. Thậm chí còn không có nổi một biểu cảm rõ ràng. Ánh mắt ấy lạnh nhạt, điềm tĩnh, nhưng lại khiến sống lưng Tô Dụ lạnh buốt.

Hình như... Triệu Hàn Xuyên đang nhìn xuống.

Tô Dụ chớp mắt, bất giác mà nhìn theo tầm mắt hắn, rồi lại khẽ giật mình khi nhận ra. Nơi ngực áo mỏng dính nước của cậu, nơi màu hồng nhạt mờ mờ lộ qua lớp vải ướt, là một cảnh tượng vừa vô tình, vừa quyến rũ.

Mặt Tô Dụ chẳng biết đang nghĩ gì mà đỏ bừng lên, cậu vừa định cất lời, muốn chất vấn thì cánh cửa đã “rầm” một tiếng đóng sập lại trước mặt.