Đại Lục Thanh Huyền.
Dưới chân núi Xích Tiêu Tông.
Mùi máu tanh nồng đậm đến mức buồn nôn.
Lộc Mạn Mạn đã bị hủy dung, bị chém đứt tay chân, máu tươi trong người nàng chảy ra đầy đất, ngay cả bộ y phục xinh đẹp ban đầu cũng đã bị nhuộm đỏ. Nàng chật vật giãy giụa, hệt như một con cá xấu số đang mắc cạn.
“Vì sao các ngươi lại đối xử với ta như vậy? Rốt cuộc thì ta đã làm gì sai chứ?” Nữ nhân điên cuồng kêu to, vết thương trên mặt nàng sâu tới mức có thể thấy được xương trắng, nhìn qua vừa dữ tợn vừa vặn vẹo đầy xấu xí.
Bảy nam nhân đang khoanh tay đứng thẳng, ánh mắt đầy vẻ thâm sâu nhìn xuống nàng.
Một người là sư tôn, sáu người còn lại là các sư huynh của nàng.
Trong mắt bọn họ đều là vẻ chán ghét, nhìn nàng như nhìn thứ giòi bọ ghê tởm nào đó, hận không thể lập tức nghiền chết nàng.
“Hừ! Rơi vào kết cục thế này mà ngươi còn không biết mình sai ở đâu à? Xem ra chút trừng phạt này vẫn còn quá nhẹ với ngươi.”
“Ta đưa ngươi về tông môn chỉ là để ngươi trở thành thế thân của Sở Sở. Thế thân thì nên có giác ngộ của thế thân. Nhưng ngươi lại không biết đủ, vậy thì cũng đừng trách chúng ta vô tình!”
“Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn thay thế Sở Sở à? Ngươi thấy mình xứng sao?”
“Đừng tiếp tục vô nghĩa với nàng ta nữa, mau giải quyết cho xong đi. Sở Sở còn đang ở tông môn chờ chúng ta đấy.”
Lời nói của bọn họ sắc như dao, hung hăng đâm sâu vào trong trái tim của Lộc Mạn Mạn, lại còn không quên giày xéo trong đó một trận.
Từ khi bước vào Xích Tiêu Tông, nàng yêu kính sư tôn như phụ thân, quý mến các sư huynh như ca ca ruột thịt.
Nhưng mọi yêu thương mà bọn họ dành cho nàng đều là giả.
Bây giờ chính chủ đã trở lại, thế thân như nàng không còn tư cách tiếp tục ở lại tông môn nữa.
“Các ngươi sẽ không chết tử tế được đâu! Cho dù ta có thành quỷ thì cũng sẽ không tha cho các ngươi!”
Lộc Mạn Mạn nhắm mắt, trong lòng là hận ý ngập trời không cách nào nguôi ngoai.
“Ha hả, vậy thì cũng phải xem thử ngươi có thành quỷ được hay không!"
Giọng nói lạnh lẽo của nam nhân vang lên.
Kèm theo đó chính là tiếng kêu thảm thiết.
Lộc Mạn Mạn bị đâm mù hai mắt, cắt lưỡi, moi kim đan, hủy hoại linh căn.
Trước khi chết, nàng còn bị ném cho yêu thú xé xác, ngay cả xương cốt cũng bị nghiền thành bụi phấn.
Một chữ: Thảm.
Hai chữ: Quá thảm!
Mà thảm hại hơn chính là... Lộc Du đã xuyên qua.
Đen đủi đến tận trời chính là... Nàng xuyên vào trong người “Lộc Mạn Mạn”.