"Khụ... Bạch Trân Châu, cô..."
Bùi Hướng Dương ôm lấy bàn tay, lòng bàn tay có một vết cắt sâu, máu đã bắt đầu chảy ra.
Đau đến mức hít vào khí lạnh không ngừng.
Trong lòng hắn chấn động mạnh, Bạch Trân Châu cầm kéo chỉ về phía hắn, trong mắt đầy sự căm hận và ghê tởm, vẻ mặt ấy, chán ghét đến mức dường như một nhát kéo đâm chết hắn.
Không còn chút dấu hiệu nào của sự phụ thuộc và ngưỡng mộ ngày xưa.
"Bùi Hướng Dương, anh thật khiến người ta ghê tởm." Bạch Trân Châu trực tiếp vạch trần những ý nghĩ đen tối của hắn: "Số tiền này anh đừng hòng đυ.ng vào, đây là thứ tôi đáng được nhận."
Trên người cô có nhiều tiền như vậy, Bùi Hướng Dương chắc chắn không cam lòng.
Nên cô đã gọi người nhà ngoại đến giúp kéo của hồi môn, như vậy cô mới có nắm chắc mang theo con trai và tiền an toàn rời đi.
"Tiền gì?" Nhìn thấy con trai bị cắt tay, Tào Đại Nữu vừa định tiến lên đánh người, nghe đến tiền mắt liền sáng lên.
Bạch Trân Châu cười lạnh: "Đương nhiên là khoản bồi thường Bùi Hướng Dương và Hạ Lị Lị dành cho tôi.
Chẳng lẽ bà nghĩ Bạch Trân Châu tôi là bánh bao, cam chịu để các người bắt nạt vô cớ mấy năm sao?"
Cô cũng không đợi Tào Đại Nữu hỏi, liền lớn tiếng nói: "Bùi Hướng Dương và Hạ Lị Lị để tạ lỗi với tôi, đã cho tôi đúng bốn vạn bốn tiền bồi thường."
"Bao nhiêu? Bốn vạn bốn? "
Người nhà họ Bùi đứng ngẩn người, những người đứng xem cũng sửng sốt.
Bốn vạn bốn, tương đương bốn hộ có thu nhập vạn nguyên!
Những người đứng xem nghe đến con số này, đều có chút ngượng ngùng: "Nhiều tiền như vậy, không trách Bạch Trân Châu muốn ly hôn."
"Ly hôn một cái mà phát tài."
"Có tiền thì có ích gì, dù sao cô ấy cũng là người đã ly hôn một lần, sau này dù muốn tái giá, cũng chỉ có thể lấy người tàn tật không cưới được vợ hoặc đã có tuổi, cuộc sống chắc chắn còn khổ hơn ở nhà họ Bùi."
"Không trách nhà họ Bạch hăng hái như vậy, đó là hơnbốn vạn, bà già sống cả nửa đời cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy."
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào túi vải bố của Bạch Trân Châu.
Tào Đại Nữu cũng không giằng co với Lưu Phương nữa, vội vàng chạy về phía Bạch Trân Châu.
Vừa chạy còn vừa gọi Bùi Văn Diễm: "Mau đi gọi em trai mày về, số tiền này là của nhà ta, không thể để cô ta mang đi."
Nghe vậy, Bùi Văn Diễm đi vào làng tìm Bùi Hướng Minh.
Lý Tú Phân và Lưu Phương hai mẹ con cũng phản ứng lại, vội vàng tập trung về đứng phía sau Bạch Trân Châu.
Bạch Trân Châu giơ kéo lên, hoàn toàn không hề sợ sệt.
"Số tiền này được lãnh đạo chính phủ đồng ý, thỏa thuận ly hôn chính phủ cũng giữ bản sao, các người đừng mong lấy được một xu. Nếu các người đến cướp, thì là tội cướp bóc, phải bị bắt đi bắn bỏ."
Cô cố ý làm vậy.
Hôm nay nếu người nhà họ Bùi dám đến cướp tiền, cô sẽ đâm ngay tại chỗ vài người, coi như báo thù cho con trai và bản thân.