Huhu Đều Là Em Tự Nguyện Ăn Mà

Chương 6: Không giống người dễ tiếp cận

Tiền Đa Đa hoàn toàn không nhận ra ánh mắt trao đổi giữa ba mẹ, cô chỉ chăm chú ăn cơm. Còn về cái ảnh đại diện bầu trời đen sì kia, cô cũng không mở lại xem nữa.

Thành phố Nam Thành này nói lớn thì không lớn, chẳng thể so với sự hoa lệ mê hoặc của Vân Thành hay Kinh Thành, tư tưởng của người lớn tuổi vẫn còn khá truyền thống. Nhưng nói nhỏ thì cũng chẳng nhỏ, dân số hơn hai mươi triệu người, mức độ cạnh tranh cực cao, khiến mọi giấc mộng “nằm yên làm cá mặn” của người trẻ đều vỡ tan.

Sáng thứ Bảy, Tiền Đa Đa có công việc — buổi livestream chuyên đề cho một siêu thị thực phẩm tươi sống tại địa phương.

Cô dậy từ sớm, trang điểm làm tóc xong liền đến địa điểm đúng giờ.

Khả năng ăn nói của Tiền Đa Đa chỉ ở mức trung bình, mấy năm làm blogger toàn thời gian, cô chủ yếu tập trung vào review ẩm thực, rất ít khi nhận livestream. Lần này bên thương hiệu đích danh yêu cầu hợp tác với cô.

Không có thiên phú thì phải bù bằng nỗ lực.

Tiền Đa Đa rất nghiêm túc chuẩn bị cho buổi livestream này, sau bốn tiếng phát sóng, doanh thu đạt được cũng khá ấn tượng.

Xong việc thì đã ba giờ chiều.

Bên cạnh bàn trang điểm, thợ trang điểm đang giúp cô tháo tóc. Còn điện thoại của Tiền Đa Đa thì đang dừng ở giao diện chat với Triệu Tĩnh Hi.

Triệu Tĩnh Hi: [Không ngờ là cậu chủ động hẹn gặp đấy, được phết nha Tiền Đa Đa, tớ phải nhìn cậu bằng con mắt khác rồi]

Tiền Đa Đa: [Tớ chỉ thấy nhắn tin qua mạng hơi tốn thời gian của cả hai thôi]

Triệu Tĩnh Hi: [Tớ hiểu]

Tiền Đa Đa: [Còn nhớ kế hoạch của tụi mình chứ?]

Triệu Tĩnh Hi: [Tất nhiên nhớ. Nếu số Mười Một nhìn được, cậu nhắn cho tớ số 1, tớ sẽ không làm gì, để cậu ở lại thêm chút ăn nốt đồ ngọt. Còn nếu xấu quá, cậu gửi số 2, tớ sẽ lập tức gọi điện đến "giải cứu" cậu ngay!]

Tiền Đa Đa: [OK]

Gỡ mi giả khó chịu ra, Tiền Đa Đa vuốt vuốt mái tóc xoăn đen mượt như tảo biển, chào tạm biệt mấy đồng nghiệp rồi rời đi.

Đường Hán An là điểm đến “sống ảo” nổi tiếng ở Nam Thành, cả con phố đều là các tiệm bánh, quán cà phê tông màu dopamine, sắc màu tươi sáng, cực kỳ hợp để chụp hình, là nơi tụ tập ưa thích của giới trẻ.

Còn lý do Tiền Đa Đa chọn địa điểm này lại rất đơn giản — nó gần siêu thị cô livestream ban sáng, lái xe qua chỉ mất năm phút.

Sau khi đỗ xe vào chỗ quy định bên đường, cô đi bộ một đoạn theo vỉa hè rồi đến trước cửa tiệm bánh “Hộp Đường Mây” và đẩy cửa bước vào.

Chiều thứ Bảy, trong tiệm ngồi khá đông người, phần lớn là các cô gái đến check-in và chụp ảnh.

Vì vậy, Tiền Đa Đa vừa liếc một vòng đã nhanh chóng nhận ra một chỗ ngồi gần cửa sổ ở bên trong.

Bên chiếc bàn hình nấm, có một người đàn ông đang ngồi.

Trong tiệm ấm áp, anh chỉ mặc một chiếc áo len đen, không có thêm màu sắc trang trí hay phong cách phối đồ gì cả, nhưng ánh đèn ấm áp lại vô tình làm nổi bật bờ vai rộng và thân hình cao lớn của anh.

Toàn thân anh toát ra vẻ nghiêm chỉnh, trầm mặc, lạnh lùng, khí chất sắc bén như có sát khí, hoàn toàn lạc lõng giữa không gian dễ thương đầy sắc hồng xanh lá xung quanh.

Tiền Đa Đa sững người, ánh mắt dừng lại ở ống tay áo được xắn lên, cô để ý thấy cánh tay lộ ra gầy gò nhưng rắn rỏi, ngón tay thon dài, khớp xương rõ nét, ở cổ tay còn thấp thoáng một vết sẹo cũ dữ tợn.

Khiến người ta liên tưởng đến những từ như “hoang dã”, “săn mồi”, và cả “xâm lược” – đầy sắc nhọn.

Nói thật là… hơi bị choáng váng.

Cả tiệm bánh chỉ có mỗi một người đàn ông ngồi một mình, Tiền Đa Đa đã đoán được anh là ai.

Chỉ trách mình chưa chuẩn bị tinh thần kỹ càng.

Cô từng nghĩ một người lính cao mét chín sẽ rất áp lực, nhưng không ngờ chỉ riêng khí chất và vóc dáng thôi đã đủ khiến người ta bị đè nặng.

Khi đang mải suy nghĩ mông lung, ánh mắt Tiền Đa Đa lại vô thức trượt lên vài phân.

Nhìn thấy một gương mặt có đường nét sắc bén. Sống mũi thẳng tắp, đôi mắt sâu thẳm, lông mày rõ nét, môi có hình dáng rất gợi cảm – không quá dày cũng chẳng quá mỏng, khiến người ta cảm thấy có chút mê hoặc. Đẹp thì có đẹp, nhưng các đường nét quá rõ ràng, góc cạnh nổi bật, khiến gương mặt anh mang nét lạnh lùng khó gần.

Không giống người dễ tiếp cận.

Tiền Đa Đa lén quan sát người đàn ông vài giây, rồi nghiêng người bước vào một góc.

Sợ nhận nhầm người gây ra tình huống xấu hổ, cô không vội đến gần, mà định nhắn hỏi trước trên WeChat. Không ngờ vừa mở màn hình lên, một giọng nói bất ngờ vang lên sau lưng, âm sắc trầm thấp, có độ vang như sứ sành:

“Tiền Đa Đa?”