Huhu Đều Là Em Tự Nguyện Ăn Mà

Chương 4: Đối tượng số 11

Chú của Tiền Đa Đa là quân nhân đã xuất ngũ

Từ trong tiềm thức, cô luôn mang một chút định kiến với nghề “quân nhân”.

Chú là người nghiêm túc, cứng nhắc, ít nói. Đơn vị đóng quân ở Bắc Cương, mỗi năm về Nam Thành được vài lần đếm trên đầu ngón tay, tổng cộng thời gian ở nhà cũng không vượt quá ba mươi ngày.

Tiền Đa Đa khá thân với chị họ bên dì, hai cô bé thường xuyên chơi chung.

Trong ký ức tuổi thơ của cô, chị họ chẳng có bao nhiêu ấn tượng về cha mình. Mỗi lần nhắc đến chú, phản ứng của chị cũng luôn rất lạnh nhạt.

Nhìn lời mời kết bạn từ “đối tượng xem mắt số 11”, Tiền Đa Đa thất thần một lúc, ngón tay lướt qua nút “Chấp nhận”, rồi cầm điện thoại xuống giường, mở cửa phòng bước ra ngoài.

Nhà của Tiền Đa Đa là một căn hộ nhỏ trong tòa nhà cao tầng kiểu phương Tây, tầng không cao lắm. Ánh nắng chiều xuyên qua tán lá xanh ngoài cửa sổ sát đất, chiếu vào thành từng vệt sáng lấp lánh.

Trương Tuyết Lan đang ngồi trên sofa, ôm điện thoại, vừa tắm nắng vừa chơi mạt chược.

“Mẹ.” Tiền Đa Đa giơ điện thoại lên, hỏi: “Mẹ quen người này từ đâu thế?”

“Bác Tôn của con giới thiệu, nói là người cực kỳ nổi bật. Yên tâm đi, bác Tôn là bạn thân từ nhỏ của mẹ, nhìn con lớn lên từng ngày, chắc chắn sẽ không hại con đâu.” Trương Tuyết Lan vừa bóc hạt dưa, vừa liếc nhìn điện thoại của Tiền Đa Đa, cười hỏi: “Kết bạn rồi à?”

“Chưa ạ.”

“Vậy kết đi, nói chuyện thử xem.”

Tiền Đa Đa mím môi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cô quay người định trở vào phòng, nhưng đến cửa lại chợt nhớ ra điều gì đó, dừng bước: “Thuốc của ông ngoại…”

“Đang ngâm rồi.” Trương Tuyết Lan đang tập trung vào ván mạt chược, đầu cũng không ngẩng lên: “Chốc nữa sắc xong để bố con đem qua. Con lo chuyện của mình đi.”

Quay lại phòng, Tiền Đa Đa mở lại lời mời kết bạn ban nãy.

Do dự vài giây, cô gõ chữ “chấp nhận”.

Khung trò chuyện bật lên, phía trên là dòng thông báo hệ thống báo đã thêm bạn thành công. Ngoài ra, không còn gì khác ngoài nền trắng đơn điệu.

Tiền Đa Đa gõ nhẹ đầu ngón tay lên màn hình, thấy đối phương mãi không nhắn gì, cô nhún vai, không để tâm nữa.

Màn hình chuyển lại giao diện trò chơi, chọn tướng, tung chiêu, gϊếŧ địch như chém gió.

Chơi xong ba trận, đột nhiên có một cuộc gọi video từ WeChat bật lên.

Tiếng chuông vang lên bất ngờ. Tiền Đa Đa liếc nhìn tên hiển thị — là bạn thân Triệu Tĩnh Hi.

Cô bắt máy.

“Cậu bận không đấy?” Đầu dây bên kia là một gương mặt mỹ nhân cận cảnh, tóc thẳng suôn mượt, môi đỏ tinh tế, rực rỡ như hoa hồng mùa đông.

“Không bận, đang chơi game thôi.” Tiền Đa Đa vừa trả lời vừa vươn vai duỗi gân cốt.

“Mau mau mau, giúp tớ chọn xem kiểu nào đẹp hơn?” Vừa nói xong, đầu bên kia liền xoay camera lại, hiện ra hai tấm hình mẫu móng tay — một bên là kiểu ombre trắng kiểu Pháp, một bên là hoa văn nổi màu đen vàng.

“Cái bên trái nhạt quá.” Tiền Đa Đa có gu thẩm mỹ ổn, nhanh chóng đưa ra lời khuyên xác đáng: "Đen vàng hợp với cậu hơn.”

“Oke~”

Triệu Tĩnh Hi đang xếp hàng trong tiệm nail, rảnh rỗi liền gọi video tám chuyện với Tiền Đa Đa.

Trong lúc vô tình, Tiền Đa Đa kể đến chuyện “đối tượng số 11” lần này.

Nghe xong, Triệu Tĩnh Hi tò mò dâng trào: “Quân nhân? Cao mét chín? Có ảnh không đấy?”