Huhu Đều Là Em Tự Nguyện Ăn Mà

Chương 2: Em cảm thấy bản thân không với tới nổi

Bị từ chối thẳng thừng thế này, sau này còn biết giấu mặt vào đâu?

“Trần tổng, lần trước tôi đã nói rất rõ rồi, chúng ta không hợp nhau.” Tiền Đa Đa giữ giọng điệu nhã nhặn, không kiêu căng cũng không thấp mình: “Hơn nữa dạo này tôi thực sự rất bận, mong anh đừng làm khó người khác nữa. Nếu không còn chuyện gì, tôi cúp máy đây, tạm biệt.”

Nói xong, cô không chờ bên kia lên tiếng liền dứt khoát cúp máy.



Sáng sớm đã đến bệnh viện lấy thuốc bắc cho ông nội, bận rộn suốt cả buổi sáng, chưa ăn một hạt cơm nào, Tiền Đa Đa đói lả từ lâu.

Cô lấy ổ bánh mì mang từ nhà ra, xé bao bì rồi cắn một miếng to.

Mochi mềm mịn và lớp gạo nếp tím dẻo quánh cùng lúc tan ra trên đầu lưỡi, ngọt đến tận tim, những bực dọc vài phút trước lập tức tiêu tan.

Tiền Đa Đa khẽ cong khóe mắt.

Ngon thật.

Đang chăm chú gặm bánh mì, thì “ting” một tiếng, WeChat báo có tin nhắn mới: [Đa Đa, Trần tổng Trần Vũ hôm nay có hỏi chị xin số điện thoại của em, chị đã cho rồi, chắc anh ấy sẽ liên lạc với em sớm thôi.]

Là người đồng nghiệp bà mối từng giới thiệu Trần Vũ cho cô.

Tiền Đa Đa cầm điện thoại, dừng lại hai giây, rồi gõ trả lời: [Chị yêu quý, em thấy em với Trần tổng có vẻ không hợp nhau lắm.]

Đồng nghiệp đó chỉ gặp Trần Vũ vài lần, tiếp xúc không sâu, đơn giản thấy anh ta có ngoại hình, điều kiện tốt nên giới thiệu cho Tiền Đa Đa.

Người kia không biết rõ nội tình, tiếp tục khuyên nhủ: [Trần tổng là thanh niên tài giỏi, vừa giàu vừa đẹp trai, người ta tranh giành muốn chết. Lỡ bỏ lỡ là tiếc lắm đó, em nên nắm bắt cơ hội đi!]

Tiền Đa Đa không muốn nói xấu sau lưng Trần Vũ, chỉ nhắn lại: [Trần tổng ưu tú quá, em cảm thấy bản thân không với tới nổi.]

Đồng nghiệp: [?]

Đồng nghiệp: [Trời ơi, em độc lập, dịu dàng, tốt bụng, xinh đẹp, sự nghiệp cũng ổn nữa! Đừng tự hạ thấp mình như thế! Ai mà được yêu em thì đúng là tổ tiên nhà họ có phúc đấy!]

Tiền Đa Đa suy nghĩ một chút, gõ lại: [Chị nói đúng.]

Đồng nghiệp: […]

Đồng nghiệp: [Không tính cân nhắc gặp thêm lần nữa thật à?]

Ở đầu bên này màn hình, Tiền Đa Đa phồng má, gửi sang một sticker mặt cười gãi đầu ngại ngùng, để đồng nghiệp tự hiểu lấy.

Đồng nghiệp: [OK, hiểu rồi.]

Tiền Đa Đa: [Xin lỗi chị, phụ lòng tốt của chị rồi.]

Đồng nghiệp: [Không sao đâu, duyên phận mà, cưỡng cầu không được.]

Tiền Đa Đa: [hoa tươi.jpg]

Tán gẫu đơn giản vài câu với đồng nghiệp, lúc này chiếc bánh mì trong tay Tiền Đa Đa cũng vừa ăn xong.

Cô phủi tay, ném túi rác vào thùng, xách mấy túi thuốc lớn rời khỏi viện trung y.



Về đến nhà, vừa mở cửa đã nghe thấy trong bếp tiếng xoong nồi leng keng.

Tiền Đa Đa vừa thay giày ở huyền quan, vừa nói: “Mẹ ơi, con về rồi.”

Vừa dứt lời, không tới hai giây sau, Trương Tuyết Lan đã từ trong bếp bước ra, mặc tạp dề, nhìn Tiền Đa Đa hỏi: “Vẫn là mấy loại thuốc lần trước à?”

“Cũng gần giống.”

Tiền Đa Đa cởϊ áσ bông, tháo khăn choàng len, lộ ra gương mặt nhỏ ửng đỏ vì lạnh, trả lời: “Con cho bác sĩ Thiệu xem ảnh lưỡi của ông nội, bác ấy điều chỉnh mấy vị thuốc, cơ bản không khác trước là mấy.”

Trương Tuyết Lan đưa tay véo nhẹ má con gái, cười dịu dàng: “Đi rửa tay đi, mẹ có chuyện muốn bàn với con.”

Tiền Đa Đa khựng lại, mơ màng quay đầu: “Chuyện gì vậy mẹ?”

Trương Tuyết Lan không trả lời ngay, ánh mắt nhìn cô đầy ẩn ý.

Tiền Đa Đa lập tức cảnh giác: “Mẹ, mẹ không phải lại định bắt con đi xem mắt nữa đấy chứ?”

Trương Tuyết Lan cười khì: “Con bé này, đi xem mắt thôi chứ có phải bảo con lên núi đánh hổ đâu.”