Biểu cảm Hoa Đăng đông cứng trên mặt. Nàng không dám tin mà lật đi lật lại trang sách, xác nhận mình không nhìn nhầm.
[Bọn họ ở trong phòng tùy ý mà xxx, từ giường xxx đến bàn sách, từ bàn sách xxx đến bên cửa sổ, Hoa Đăng nếm được mùi vị ngọt ngào, ôm cổ hắn kêu lên: “Sư phụ, người ta còn muốn nữa~”]
“Phụt!”
Trùng kích khủng khϊếp từ việc trùng tên trùng họ khiến Hoa Đăng run rẩy toàn thân.
Tức rồi nha.
Chẳng trách hệ thống nhất quyết đợi nàng trưởng thành mới cho xem, vì đây là tiểu thuyết 18+ mà!
Càng lật về sau, Hoa Đăng càng shock, cuối cùng suýt nữa ngất đi.
Nàng nghiến răng nghiến lợi.
Tiểu thuyết ngọt sủng.
"Ta phải giải thích thế nào với cậu, cái gì gọi là tiểu thuyết [bíp——]!"
[Xin lỗi.] Hệ thống hiếm khi ngượng ngùng: [Cục xuyên sách thiết lập tag không hợp lý, lúc tôi lọc truyện chỉ chú trọng tìm tiểu thuyết ngọt sủng, bỏ qua điều kiện giới hạn tuổi.]
Nó cố gắng an ủi: [Nhưng cô đừng sợ, quyển sách này được đánh giá rất cao, độc giả từng đánh thưởng lên top 3 tổng bảng đấy...]
"Ta làm độc giả cũng thích thể loại này lắm." Hoa Đăng lạnh lùng nói: "Cậu muốn thử cảm giác bị ấm trà, chuông bạc cùng rắn độc nhét đầy không?"
Rõ ràng hệ thống không muốn.
Nó câm như hến.
Đang lúc Hoa Đăng tức điên, suy nghĩ có nên nhảy khỏi xe không, thì bên ngoài vang lên tiếng thị nữ.
—— Đã tới Dược Thanh Tông.
---
Thân là môn phái y tu nổi danh lừng lẫy, Dược Thanh Tông không chỉ có quy mô to lớn mà cảnh sắc cũng vô cùng thanh nhã.
Đập vào mắt là đủ loại thuyền bay và xe ngựa chạm khắc lộng lẫy, cái gì cần có đều có, ngày đêm không ngừng xuyên qua mây mù.
Tất nhiên, xe ngựa của Hoa Đăng cũng không kém cạnh.
Mang theo tâm trạng nặng nề, Hoa Đăng bước vào Dược Thanh Phong, men theo chỉ dẫn của tiên hạc mà chậm rãi đi tới.
Nàng đi qua trận pháp làm từ bạch ngọc, xuyên qua vườn hoa tỏa hương thơm ngát, cuối cùng dừng chân trước một tòa cung điện mộc mạc.
Dược Thanh Đường.
Tương truyền do mười vị tổ sư đời đầu của Dược Thanh Tông cùng nhau dựng nên, mấy vạn năm nay vẫn đứng sừng sững không suy suyển, chỉ trải qua vài lần tu sửa đơn giản.
Nhưng những thứ này, Hoa Đăng đều không có tâm trạng ngắm nhìn, cũng chẳng buồn suy nghĩ.
Trong mắt nàng lúc này chỉ còn những vị trưởng lão và đồng môn đang đứng trong đại điện, mỉm cười nghênh đón mình.
Một nửa trong số đó đều là đối tượng nàng từng phát sinh quan hệ trong sách.
Chưởng môn trẻ tuổi nở nụ cười: “Đồ nhi, rốt cuộc con cũng đến rồi, trên đường đi có thuận lợi không?”
Hoa Đăng gượng gạo đáp: “Đa tạ chưởng môn... Sư phụ quan tâm, mọi việc đồ nhi đều ổn.”