Sổ Tay Sinh Tồn Của Nữ Chính Truyện 18+

Chương 1: Thiên tài kiếm tu Thẩm Trú

Mùa đông năm nay đến sớm khác thường.

Tuyết còn đọng trên mái hiên chưa tan hết, chợ sớm đã rộn ràng tiếng người.

Hoa Đăng đứng trước một quán bánh bao bốc khói nghi ngút, từ tốn cắn một miếng bánh nhân thịt.

Nàng khoác áo choàng lông cáo, lớp lông trắng muốt ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, chóp mũi đỏ ửng vì lạnh.

Dù vậy, nàng vẫn không quay về xe ngựa ấm áp mà đứng yên tại chỗ, chăm chú nhìn về một hướng.

Ở đó, đang diễn ra một màn trả giá vô cùng đặc sắc.

Nam tử áo trắng tóc đen nửa quỳ trước một sạp hàng, tay chỉ vào một vật trông giống vỏ kiếm, thấp giọng hỏi giá.

Sau lưng y đeo một thanh kiếm nhưng chỉ có kiếm mà không có vỏ, lưỡi kiếm đã sứt mẻ, trông vô cùng tả tơi.

Chủ sạp là một nữ tử trẻ tuổi, vừa nhấm nháp hạt dưa vừa đánh giá y.

Thấy y dù đeo mặt nạ nửa mặt nhưng vẫn lộ ra gương mặt tuấn tú, khí chất trầm ổn lạnh lùng, tuyệt không phải kẻ tầm thường, liền cười nói: “Tiểu lang quân từ đâu đến? Nếu thích thì ta bán rẻ cho ngươi vậy.”

Nam tử hình như không nghe ra được ẩn ý trêu chọc trong lời nàng ta, thẳng thừng hỏi: “Giảm tám phần*, bán không?”

(Chú thích: Giảm 80%.)

Chủ sạp giật mình dừng tay.

“Tám, tám phần?”

“Ừ.”

Hoa Đăng khẽ mỉm cười.

Quả nhiên, chủ sạp hít sâu, vẻ mặt khó chịu phẩy tay: “Đi đi đi, thời buổi nào rồi mà dám cắn sâu thế? Giảm hai phần ta còn không bán mà ngươi đòi tám phần?”

Nam tử không hề tức giận, chỉ xoay người đi đến những sạp phía sau thử từng cái một.

Chợ sớm vang lên lời qua tiếng lại.

“Cái gì, tám phần? Ngươi muốn chết à?”

“Không bán không bán không bán, ngươi có đầu óc không vậy?”

“Ê biến ra chỗ khác, đừng làm phiền lão tử!”

Mắt thấy bóng người khuất xa, biến mất ở cuối chợ sớm, Hoa Đăng thong thả nuốt miếng bánh cuối cùng.

"Người vừa rồi trông cũng đẹp đấy, tiếc là đầu óc có vấn đề."

Câu này là nói với hệ thống.

Bình thường hệ thống đều ở trạng thái ngủ đông, chỉ khi nàng chủ động gọi thì mới tỉnh dậy.

Giây sau, hệ thống lên tiếng: [Ký chủ, đó là thiên tài kiếm tu trong truyện, tên là Thẩm Trú.]

Hoa Đăng khẽ nhếch mép: "Thiên tài đến mức nào?"

Hôm nay nàng cảm thấy vô cùng tự mãn, buông lời khoác lác.

"Chẳng phải cậu nói ta thiên phú dị bẩm sao? Đợi ta tu luyện thành công, vị trí đệ nhất thiên hạ sẽ là của ta, ha ha ha!"

Bình thường nghe vậy hệ thống sẽ phụ họa vài câu, nhưng lần này không hiểu sao nó lại im lặng bất thường.