Xin lỗi gì chứ?
Nghĩ vậy, cơn giận vừa nguôi của Ninh Bảo Châu lại bốc lên đầu. Nàng quá hiểu ca ca mình, nếu hôm qua bên cạnh Ôn Tuyết Yểu không có tên nô bộc xuất thân mờ ám kia, ca ca tuyệt đối sẽ không từ chối nàng ấy, trước mặt bao người làm bẽ mặt nàng ấy như thế.
Ôn Tuyết Yểu thấy nàng ngẩn người, lại gọi một tiếng, rồi đón lấy túi sưởi từ tay Tiểu Thử, bước tới nhét vào lòng Ninh Bảo Châu.
Nàng kéo nhẹ tay, dẫn người ngồi xuống.
“Lẽ ra Tuyết Yểu nên tự mình mang lễ tạ đến cảm ơn Ninh tỷ tỷ, sao có thể để tỷ tỷ chạy một chuyến, lại còn mang nhân sâm quý thế này?”
Ninh Bảo Châu nghe vậy, sắc mặt dịu đi không ít, ôm túi sưởi trong lòng cũng dần cảm thấy ấm áp.
Ôn Tuyết Yểu chu đáo, ra hiệu cho Tiểu Thử cởϊ áσ khoác trên vai Ninh Bảo Châu treo lên.
Ninh Bảo Châu vừa định nói, muốn bảo rằng nếu không phải Ninh Hành ép, nàng đâu có sai gì, cũng chẳng muốn tới. Nhưng lại nhớ tới trước khi đi, ca ca dặn lạnh tanh — đừng nhắc tới huynh.
Vai hơi run, nàng lầm bầm: “Cho muội thì cứ nhận, dù sao phủ Ninh Quốc công bọn ta cũng chẳng thiếu mấy thứ này.”
Nói xong, ánh mắt quét qua, nhìn thấy hộp lễ mà Ôn Tuyết Yểu chuẩn bị: “Còn mấy thứ của muội, ta không nhận đâu. Nếu thật muốn tặng, lần sau đưa cho ca ca ta ấy. Đồ đưa vào phủ Ninh Quốc công, không qua tay huynh ấy, ta không dám nhận đâu.”
Ôn Tuyết Yểu mỉm cười nhẹ nhàng đáp lời.
Ninh Bảo Châu lại nói: “Dù sao phủ Ninh Quốc công chúng ta làm việc, luôn chu toàn, không để ai bắt bẻ được nửa lời.”
Ý ngầm là — chuyện làm không chu toàn, để người ta chỉ trích, chính là nói Ôn Tuyết Yểu đấy.
Thật ra, từ trước khi tin đồn Ôn Tuyết Yểu muốn hủy hôn với Ninh Hành lan ra, Ninh Bảo Châu, thân là đích tiểu thư phủ Quốc công, tuy tính nết có phần kiêu ngạo, nhưng đối xử với Ôn Tuyết Yểu vẫn xem như khá hòa nhã.
Nhưng dù là người tốt tính đến đâu, cũng không chịu nổi vị hôn thê của ca ca mình thay lòng đổi dạ — mà đối tượng lại là tên nô bộc không có chỗ nào sánh được với ca ca.
Trong mắt Ninh Bảo Châu, hành động của Ôn Tuyết Yểu chẳng khác nào một sự sỉ nhục.
Hôm đó, những chuyện xảy ra dưới cơn mưa lớn đυ.c ngầu thật sự hoang đường, không chỉ dừng lại ở việc Ninh Hành sai thị vệ thân cận phi ngựa giữa mưa quay về trang, bảo đại tiểu thư Ninh gia “tiện đường mang người về.”
Nhưng những bí mật ẩn giấu bên trong, chỉ có một mình thị vệ thân cận Ninh Thập Nhất biết rõ.
Ninh Thập Nhất liếc nhìn thế tử đang ngồi ngay ngắn trước án thư, cúi mặt viết chữ, ngón tay thon dài cân xứng, khớp xương lưu loát, da trắng lạnh. Bàn tay cầm bút hơi cong lại, trên mu bàn tay nổi những đường gân xanh nhạt.
Tựa như một đôi xương mỹ nhân được chạm khắc từ ngọc.
Ấy vậy mà nhìn vào lại khiến người ta lạnh lòng.
Ai có thể ngờ được vị Ninh thế tử này — người mà khắp kinh thành đều nói không gần nữ sắc, lạnh nhạt cao quý như tiên, ôn hòa như ngọc — lại có thể làm ra chuyện… hoang đường như thế!
Nhớ lại hôm đó, thế tử đang yên ổn ở trang, không biết nghe ám vệ nói gì, lập tức lên đường tới chùa Bồ Đề.
Tới ngoài chùa, hắn tìm một nơi hẻo lánh, nhàn nhạt mở miệng: “Đi tìm xe ngựa của Ôn gia.”
Ninh Thập Nhất còn tưởng thế tử muốn tìm cô nương Ôn gia.
Không ngờ câu tiếp theo hắn lại nghe được giọng ôn tồn: “Làm hỏng xe ngựa của nàng, làm cho kín đáo một chút.”