Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Phu Quân Hắc Liên Hoa

Chương 6

Ôn Tuyết Yểu thở dài: “Chắc là bị gió thổi, hơi sốt thôi, chắc không sao.”

Tiểu Thử nhíu mày, xót xa cho tiểu thư nhà mình: “Nếu không phải do Ninh thế tử lạnh nhạt vô tình, hại tiểu thư đứng trong gió lạnh lâu như thế, thì đâu đến nỗi…”

Nàng chú ý thấy Ôn Tuyết Yểu nhíu mày, biết mình vừa nói lời không hợp ý, nhưng vẫn không nhịn được lẩm bẩm, “Tiểu thư nhìn nô tỳ làm gì, nô tỳ đâu nói sai. Nếu ngay từ đầu không muốn, thì đừng hỏi, đã hỏi rồi lại để chúng ta đợi lâu, cuối cùng mới nói không muốn, chẳng phải đang đùa giỡn người ta sao!”

“Tiểu Thử!” Ôn Tuyết Yểu ngẩng đầu liếc nàng một cái: “Càng nói càng không ra thể thống gì. Cho dù Ninh thế tử không muốn cho chúng ta đi nhờ, cũng là có lý do.”

Tiểu Thử biết tiểu thư nói đến chuyện hai người “hủy hôn”: “Nhưng hôn sự đó, nói cho cùng chẳng phải vẫn chưa huỷ sao? Hắn là nam nhân, sao lại nhỏ nhen đến vậy. Ở kinh thành người ta còn khen hắn là tiên nhân trên mây, nếu tiên nhân đều lạnh lùng bạc bẽo như hắn, phàm nhân chắc khỏi sống tốt nữa!”

Ôn Tuyết Yểu cũng không nỡ trách mắng Tiểu Thử, suy cho cùng, nha đầu này chỉ là thiên vị nàng mà thôi. Nhưng nàng chỉ nghe rồi để đó, lòng như gương sáng, biết chuyện này thật sự không thể trách ai khác.

Dù sau này Ninh Hành đối xử với nàng thế nào, cũng đều là do nàng tự chuốc lấy.

Chỉ là, giữa hai người, e rằng cũng không còn cái gọi là “sau này” nữa rồi.

Nàng sai Tiểu Thử đến nhà bếp nấu ít canh gừng, dặn dò thật kỹ, đừng gây động tĩnh lớn.

Nửa canh giờ sau, Ôn Tuyết Yểu uống xong canh gừng, bảo Tiểu Thử chia phần còn lại cho những người khác đã theo nàng ra ngoài hôm nay.

Thay áo ngủ, rèm buông xuống, các nha hoàn trong phòng cũng lặng lẽ lui ra ngoài.

Ý thức Ôn Tuyết Yểu mơ hồ, không bao lâu thì ngủ thϊếp đi.

Nàng lại mơ một giấc mơ.

Giấc mơ đêm nay giống hệt như khi mơ trên xe ngựa, chỉ khác ở góc nhìn, lần này trong mơ nàng không còn là chính mình, mà trở thành Nguyên Diệp, nhờ đó thấy rõ nhiều chi tiết mình chưa từng để ý.

Trong mơ, Nguyên Diệp từ nhỏ đã là cô nhi, vốn được chủ nhân một sơn trang ẩn thế nhặt về, bái sư nơi đó, học cả văn lẫn võ, bình an lớn lên đến tám tuổi.

Nào ngờ một đêm, sơn trang bị diệt, trên dưới không ai sống sót, hắn bị trang chủ ném vào giếng cạn mới may mắn giữ được mạng.

Lửa lớn thiêu trời, hắn co ro dưới đáy giếng ba ngày, gắng gượng hơi thở cuối cùng bò lên. Vừa trốn xuống núi liền hôn mê trên phố, không chỉ bạc mang ra từ sơn trang bị trộm mất, bản thân cũng rơi vào tay bọn buôn người, bị bán vào một nhà giàu làm nô bộc.

Năm hắn gặp Ôn Tuyết Yểu, chính là khi đang làm nô bộc cho một nhà phú hộ ở kinh thành.

Ôn Tuyết Yểu chỉ biết mình cứu hắn, nhưng không biết, trong mơ người sớm gặp hắn hơn lại là muội muội cùng cha khác mẹ của mình.

Từ khi hắn còn làm nô bộc, muội ấy đã cứu hắn mấy lần, ban đầu thấy hắn đáng thương, lén ném cho mấy thỏi bạc. Sau đó cũng chính muội ấy nói cho hắn biết thói quen mỗi ngày làm một việc thiện của Ôn Tuyết Yểu.

Nhờ vậy, hắn mới cố ý đợi trên đường Ôn Tuyết Yểu trở về phủ, chỉ chờ nàng nhìn thấy hắn mình đầy thương tích, đang né tránh bị đánh đuổi mà đâm vào xe ngựa, động lòng mà cứu hắn.

Sau đó Nguyên Diệp vào phủ Ôn, từng bước tính toán, sau khi mẫu thân Ôn Tuyết Yểu qua đời thì chủ động đi theo nàng đến Giang Nam hai năm. Trong thời gian đó, khi phát giác Ôn Tuyết Yểu thầm nảy sinh tình cảm, hắn vừa giả vờ lạnh nhạt, lại vừa âm thầm đối tốt với nàng.