Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Phu Quân Hắc Liên Hoa

Chương 3

Hồi tưởng lại giấc mơ kỳ lạ, nàng vô thức lảng tránh, không dám đối diện với ánh nhìn ấy.

Nguyên Diệp cụp mắt, nhặt chiếc khăn tay nàng làm rơi, định lau mồ hôi lạnh trên trán nàng.

Ôn Tuyết Yểu ngây ra, nhưng cơ thể lại phản xạ trước lý trí, nghiêng đầu tránh né.

Bàn tay lơ lửng trong không trung khựng lại, chốc lát sau rút về.

“Tiểu thư, người gặp ác mộng ạ?” Nguyên Diệp dịu dàng hỏi, dường như không bận tâm đến phản ứng lạnh nhạt ấy, nhưng khi bắt gặp sự phòng bị trong mắt nàng, nắm tay giấu trong tay áo bất giác siết chặt.

Nghe Nguyên Diệp hỏi, Ôn Tuyết Yểu mới hoàn hồn, nhận ra phản ứng của mình quá mức, dễ khiến người khác tổn thương.

Nàng tự cười giễu bản thân, chỉ là một giấc mộng mà thôi, sao lại coi là thật? Làm sao Nguyên Diệp có thể hại nàng, lại càng không thể là hoàng tử lưu lạc.

Nàng cố nén sự bất an, gật đầu: “Chỉ là bị giấc mơ dọa sợ.”

Tạm dừng một chút, nàng lại nhìn Nguyên Diệp, chân thành giải thích: “Vừa rồi ta không cố ý tránh né ngươi.”

Nguyên Diệp khẽ gật đầu, an ủi: “Không sao. Tiểu thư đã mơ thấy gì, sao lại sợ đến vậy?”

Không hiểu sao, Ôn Tuyết Yểu không muốn kể giấc mơ kỳ quái đó cho bất kỳ ai, kể cả Nguyên Diệp.

Vì vậy nàng xoa trán, làm như không nghe thấy, khéo léo đổi đề tài: “Ta ngủ bao lâu rồi?”

“Chừng nửa nén hương.” Nguyên Diệp đáp.

Ôn Tuyết Yểu khẽ gật đầu, lén nhìn sắc mặt Nguyên Diệp, thấy hắn không khác gì thường ngày mới yên tâm, lúc này mới nhớ đến sự rung lắc làm nàng tỉnh giấc.

Nàng nhìn ra ngoài xe: “Đã xảy ra chuyện gì sao? Vì sao dừng lại? Nguyên Diệp, ngươi đi xem thử đi.”

Xe không thể tiếp tục, Nguyên Diệp nghiêng người ra ngoài, chẳng bao lâu lại quay vào.

Đường núi trơn trượt vì mưa, bánh xe phía trước có lẽ đυ.ng phải đá nhọn, vỡ rồi, xe không thể đi tiếp.

Nguyên Diệp kể lại mọi chuyện, Ôn Tuyết Yểu khẽ thở dài.

Mưa vẫn chưa ngớt, xe lại hỏng giữa lưng chừng núi, không gần làng mạc, đợi đến tối cũng chưa chắc quay về được.

Ngay khi nàng đang lo lắng, dường như bên ngoài có tiếng động khác vang lên.

Tiếng bánh xe lăn qua vũng nước khiến lòng người như sáng bừng.

Ôn Tuyết Yểu lập tức nghiêng người sát cửa sổ, không để tâm đến mưa lớn ngoài kia, dõi theo bóng đen đang tiến lại gần.

Khi đến gần, đôi mắt nàng ánh lên niềm vui.

“Là xe ngựa của Ninh gia.” Ôn Tuyết Yểu quay sang Tiểu Thử: “Tiểu Thử, mau nhìn xem, có phải là chiếc xe mà tiểu thư Ninh gia thường ngồi không? Ta thấy giống lắm.”

Tiểu Thử nghe vậy liền ghé đầu qua cửa sổ phía bên kia. Nhìn kỹ rồi reo lên mừng rỡ: “Đúng rồi, tiểu thư, chính là xe ngựa của tiểu thư Ninh gia! Hôm trước trong hội du xuân, nô tỳ tận mắt thấy tiểu thư Ninh gia bước xuống từ chiếc xe này!”

Ôn Tuyết Yểu thấy lòng ổn định đôi chút.

Nàng và đại tiểu thư Ninh gia trước đây có chút giao tình, có lẽ có thể xin giúp đỡ.