Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Phu Quân Hắc Liên Hoa

Chương 1

Vào đầu xuân, gió lạnh thấu xương, không khí cũng nhuộm đầy sự giá rét.

“Tam tiểu thư, trời mưa rồi.”

Nghe vậy, thiếu nữ mặc váy dài màu vàng nhạt cúi chào trụ trì ngôi chùa bên cạnh, rồi quay người nhìn ra ngoài sân.

Gió nhẹ lướt qua mặt, vài sợi tóc rối theo dây tua trên búi tóc bay lượn vào vùng cổ trắng ngần. Mưa nhỏ theo làn gió nghiêng len qua mái hiên, vài giọt rơi trên hàng mi cong vυ't, đôi mắt nai trong trẻo, sinh động khẽ cụp xuống.

Chẳng bao lâu, con đường đá trong sân đã phủ lên một lớp mưa mỏng ướŧ áŧ.

“Đi thôi.” Trong không gian tĩnh lặng của ngôi chùa vang lên giọng nói mềm mại, dịu dàng của thiếu nữ. Giọng nói ấm áp ấy hòa vào cơn mưa lạnh lẽo, như xua tan đi vài phần rét buốt.

Thiếu niên lúng túng mở chiếc dù giấy dầu, che lên đầu thiếu nữ, tạo ra một khoảng không khô ráo, sạch sẽ giữa trời mưa.

Ôn Tuyết Yểu quay đầu lại, ánh mắt dừng một chút trên vai hắn, hơi thở mang theo làn khói trắng mỏng manh: “Không cần che cho ta, để ta tự làm cũng được.”

Nói xong, một nha hoàn mặc đồ màu hồng đưa cây dù khác cho thiếu niên, hừ nhẹ một tiếng: “Còn ngẩn ra làm gì, không mau tự che đi. Tiểu thư có lòng tốt, thấy chúng ta vì che dù cho nàng mà bị ướt sẽ không đành lòng đâu.”

Đôi giày thêu dẫm vào nước mưa, từng bước nhỏ nối nhau, nhanh chóng làm nước bắn lên thành từng vòng gợn. Dù một tay đã vén váy lên, nhưng đôi tất trắng vẫn khó mà tránh khỏi bị ướt.

Ôn Tuyết Yểu ngồi vững trên xe ngựa, nhận lấy chiếc khăn tay từ người bên cạnh, cố lau đi bùn đất bám quanh giày và tất.

Tiếng mưa rơi rả rích trên mái xe, đường núi gập ghềnh khiến Ôn Tuyết Yểu lắc lư theo từng nhịp xe, dần dần thϊếp đi trong cơn mệt mỏi.

“A Nguyên.” Nhân lúc xe ngựa đi êm, Ôn Tuyết Yểu khẽ gọi.

Nguyên – là khởi đầu. Diệp có nghĩa là sáng.

Nguyên Diệp là cái tên nàng vừa xin được cho thiếu niên ấy từ cao tăng trong chùa Bồ Đề.

Hắn vốn là một nô bộc nhà giàu, bị chủ ngược đãi trên đường, suýt chút nữa mất mạng, may nhờ Ôn Tuyết Yểu chuộc thân cứu sống. Hắn lanh lợi, lại là người biết ơn báo đáp.

Khi Ôn Tuyết Yểu rơi vào lúc yếu đuối nhất, rời kinh thành, trở về quê mẫu thân ở Giang Nam, nàng từng gặp phải kẻ xấu trên đường, chính là hắn không màng tính mạng, liều mình cứu giúp, đưa nàng bình an vượt qua.

Khoảng thời gian đó, vì mẫu thân qua đời, nàng như rơi xuống vực thẳm, cũng chính hắn là người đã phá vỡ màn đêm, hóa thành ánh sáng kéo nàng ra khỏi bóng tối.

Vì thế, dù nàng biết rõ thân phận hai người khác biệt như trời với đất, nhưng làm sao ngăn được trái tim rung động.

Nguyên Diệp cúi đầu đáp: “Tiểu thư.”

“Vẫn chưa hỏi ngươi, cái tên Nguyên Diệp, ngươi có thích không?” Ôn Tuyết Yểu nhìn vào đuôi tóc ướt đẫm của hắn, lấy chiếc khăn bên người đưa qua.