Sau Khi Buông Xuôi, Ta Cưa Đổ Hắc Liên Hoa

Chương 6

Trước mắt mọi người là một cô nương mặc y sam hồng nhạt, trong tay đang ôm hộp điểm tâm được đóng gói tinh xảo. Đôi mắt đào hoa của nàng long lanh sáng ngời như chứa nước, xinh đẹp mê người hệt như tiên tử hạ phàm.

Đúng là rất đẹp!

Bị mọi người nhìn chằm chằm nên Vân Vãn Nguyệt có hơi ngượng ngùng. Nàng rụt rè thu lại nụ cười trên mặt, sau đó vội vàng xoay người muốn đi về phía xe ngựa nhà mình.

Trang sức đeo trên đầu khẽ đong đưa, thế mà nàng lại đυ.ng phải một nam tử. Sắc vải màu xanh đen hiện ra ngay trước mắt, Vân Vãn Nguyệt giật mình liền muốn nhảy lùi ra sau.

Nhưng đúng vào lúc này, bàn tay non mịn của nàng lại bị nam tử nắm lại. Vân Vãn Nguyệt nhíu mày muốn tránh đi, nhưng khi giật tay ra mới phát hiện nam tử này dùng sức không nhiều, không có làm nàng đau, nhưng nàng lại không cách nào thoát ra được.

Nàng ngẩng đầu muốn tranh luận với người kia một hồi, nhưng khi đối diện với đôi mắt của nam tử kia, không biết vì sao, hơi thở của nàng thoáng ngừng lại trong một cái chớp mắt.

Phải làm sao mới có thể mô tả được đôi mắt như vậy đây?

Hệt như một chiếc truyền lá nhỏ trôi dạt giữa đám lục bình, phiêu bạt qua mấy năm mưa to gió lớn. Hệt như dưới màn mưa lâm râm, bóng người bị cánh hoa rơi lặng lẽ phủ kín.

Thật là lạ quá. Rõ ràng là người này đường đột, nhưng vì sao lúc này nàng... Lại muốn khóc chứ?

Nàng còn không biết, vào một khắc khi mình vừa bước xuống xe ngựa để lại đây nhận bánh hoa đào, đã luôn có một đôi mắt vui buồn đan xen chăm chú nhìn theo.

Buồn bã và vui sướиɠ đều được thể hiện rõ trong đôi mắt hắn.

Vân Vãn Nguyệt nhíu mày: “Công tử...”

Lời còn chưa nói xong, tình hình cũng chưa được làm sáng tỏ thì trời đất xung quanh đã quay cuồng, ý thức của nàng dần trở nên mơ hồ.

Tiếng gọi nóng lòng của người Vân gia vang lên ở phía sau: “Tiểu thư, tiểu thư!

Vì ý thức mất đi nên nàng không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì. Vân Vãn Nguyệt chỉ kịp ôm chặt hộp bánh hoa đào kia vào lòng...

Trong lúc hốt hoảng, hình như nàng đã nghe thấy ai gọi một tiếng: “Nguyệt Nguyệt.”

Giọng nói kia như cách rất xa, lại nhưng gần ngay bên tai, nàng nghe không rõ.

Có lẽ là... Nghe lầm rồi chăng?

Dù sao cũng sẽ không có ai dùng giọng điệu lưu luyến như vậy mà gọi nàng là Nguyệt Nguyệt đâu!

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Vân Vãn Nguyệt cũng thoát khỏi mê mang mà tìm lại được ý thức của mình. Lọt vào trong tầm mắt của nàng là chiếc giường Bạt Bộ được chế tạo bằng gỗ tử đàn. Màn giường màu hồng nhạt rũ xuống, che đi một chút ánh nắng mặt trời chiếu vào nơi đây, khiến bầu không khí trong phòng có chút nặng nề.

(Giường Bạt Bộ: Là một loại giường cổ truyền thống của Trung Hoa, rất phổ biến trong các gia đình quyền quý thời xưa, đặc biệt từ thời Minh – Thanh trở đi.)

Nàng thử giật giật cơ thể, mới phát hiện ra hình như có người đã dùng vải lụa bó chặt từ đầu tới chân nàng, khiến nàng không nhúc nhích được chút nào.

Đây là đâu?

Một giọng nói kéo nàng quay về thực tại: “Nhị tiểu thư, người cố chịu đựng thêm một chút đi ạ. Nô tỳ cũng không còn cách nào khác... Nhịn thêm một chút, chỉ cần nhịn thêm một chút là được...”

Hở? Nô tỳ? Ông cha tiện nghi kia của nàng là người hào phóng, tôi tớ trong nhà cũng không có ai tự xưng là nô tỳ, thậm chí còn không có khế ước bán mình mà đều là dùng công văn để mời tới. Vân gia cũng chỉ có một vị tiểu thư là nàng.

Nơi này không phải Vân gia.

Hiện tại, nàng là Nhị tiểu thư trong miệng của người này.