Cấm Tán Tỉnh Boss Trong Game Kinh Dị

Chương 10

[Gì cơ?!]

[Chết cả trăm lần cũng không đủ á!]

[Tiếc thật, thân phận ngon thế mà…]

[Mà mới vào game chưa tới 1 tiếng mà? Sao độ thù hận lại cao vậy? Hay là do cơ chế đặc biệt của thân phận Hoàng hậu?]

[Streamer nhanh nghĩ cách hạ thù hận của Ca Lan đi!]

Xuyên Bán Từ nghe xong gợi ý từ bình luận, lắc đầu: “Tôi thấy như vậy mới thú vị.”

Nếu hạ thù hận xuống thì chẳng phải lại quay về kiểu yêu đương bình thường sao, thế thì có gì vui?

Mẹ kế độc ác và cậu con riêng nhẫn nhịn — thiết lập hấp dẫn như vậy, đương nhiên phải tận dụng hết mức, chơi mấy kiểu mà mấy game yêu đương “lành mạnh” không dám đυ.ng tới mới hay.

Hơn nữa, cậu đến là để yêu đương với Ca Lan, đâu phải đến để lấy lòng Ca Lan.

Nhưng mà… đói quá.

Đói muốn xỉu luôn rồi.

Trước mắt Xuyên Bán Từ bắt đầu mơ hồ, trong đầu chỉ còn hai chữ “đói quá”.

Có lẽ vì đói đến cực hạn, cậu bắt đầu ngửi thấy một hương thơm ngọt ngào, quyến rũ thoang thoảng trong không khí.

Là chiếc bánh quy mà Ca Lan đã tặng cậu.

Xuyên Bán Từ lấy bánh từ túi ra, tay run rẩy xé bao gói da bò.

Nhưng loay hoay mãi vẫn không mở được lớp vỏ bọc đó, đến nỗi cậu gần như muốn cắn luôn cả bao mà nhai ngấu nghiến.

Ngay khi đang loay hoay với bao bánh, đột nhiên…

Một bàn tay lạnh toát nắm lấy cổ chân cậu .

Động tác của Xuyên Bán Từ khựng lại, cúi đầu nhìn xuống — ánh mắt chạm phải một đôi mắt đen ngòm trống rỗng dưới gầm giường.

Thứ gì đó dường như bò ra từ gầm giường, nửa thân trên đã chui ra, nửa dưới vẫn ẩn trong bóng tối.

Xuyên Bán Từ theo phản xạ co chân lại, kéo theo cả thứ kia ra khỏi gầm giường.

“Rầm” một tiếng, Xuyên Bán Từ đập mạnh vào tường.

Trên tay cậu vẫn còn đang cầm gói bánh quy đang bóc dở, cúi đầu nhìn xuống.

Đó là một con rối lên dây cót hình người đàn ông, khoác áo choàng đen, nửa khuôn mặt ẩn trong mũ trùm, nửa còn lại vỡ vụn, máu thịt be bét, trông kinh dị rợn người.

Con rối không hề bị cậu hất văng, ngược lại sau khi bị kéo ra khỏi gầm giường, nó bắt đầu từng bước một bò lên người Xuyên Bán Từ, từ bắp chân bò lên tận eo.

Vừa bò, nó vừa há miệng, phát ra âm thanh khàn khàn như hộp nhạc vỡ, giật cục, nghèn nghẹt — trong không gian yên lặng mờ tối, chẳng khác gì tiếng khóc của quỷ.

“Đói quá, tôi đói lắm…”

Xuyên Bán Từ ngửa người ra sau, nhưng tốc độ bò của con rối vẫn không giảm chút nào.

Lưng cậu gần như đã dán sát vào tường, còn con rối thì ngồi lên ngực cậu, khuôn mặt vỡ nát áp sát vào mặt cậu.

Do động tác mạnh, vài sợi tóc trắng từ trong mũ trùm rơi ra ngoài.

Hốc mắt cũng lộ ra — hốc mắt sâu đen ngòm, trống rỗng như thể đã bị móc đi nhãn cầu.