Người Khác Phá Án Còn Ta Nhìn Thẳng Đáp Án

Chương 11

Thấy Ngôn Đạm không nhận, hắn lập tức hiểu ra, mở miếng vải trắng ra.

Miếng vải trắng được khâu hai sợi dây trắng hai bên, kết hợp lại giống như khẩu trang thời hiện đại.

"Thi thể để lâu sẽ có mùi, ngươi chưa tiếp xúc với thi thể bao giờ, chắc chắn sẽ không quen. Vải này được hun bằng thảo dược, đeo lên mặt có thể che bớt mùi."

Ngôn Đạm nhận lấy từ tay hắn, vốn tưởng rằng đối phương không chú ý đến mình, không ngờ...

Sững sờ một lúc rồi nàng mới chậm rãi đeo lên.

Phục Thanh Hợp thấy nàng đeo lên dễ dàng, khẽ nhướng mày, khen ngợi.

"Người gặp lần đầu đều phải hỏi cách đeo, Ngôn Bộ Đầu không cần chỉ dạy đã biết, quả nhiên thông minh hơn người."

"Đâu có, đâu có." Ngôn Đạm ngượng ngùng gãi đầu, trong lòng lại nghĩ.

Phục Bộ Đầu quả nhiên là ông bố bỉm sữa, thật dịu dàng, thật muốn làm thuộc hạ (làm con gái mới đúng) của hắn.

Ý nghĩ này thoáng qua, thấy Phục Thanh Hợp bước vào lều trắng, vội vàng đuổi theo.

"Nạn nhân thứ hai, Dương Hiển, thời gian tử vong cũng là đêm hai ngày trước."

"Miệng và mắt nạn nhân đều mở."

"Môi tím đen, nghi ngờ trúng độc."

"Triệu chứng giống với nạn nhân thứ nhất, nguyên nhân trúng độc cần điều tra thêm."

...

Vừa vào trong thì thấy Vưu Du đã mở một cuộn giấy, vừa đọc vừa viết.

Nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn thấy Phục Thanh Hợp: "Vừa xác nhận hai nạn nhân, thời gian và nguyên nhân tử vong cơ bản trùng khớp với báo cáo, cụ thể là trúng độc gì, nhìn bề ngoài không rõ, cần phải mổ ra xem xét, hoặc lấy mẫu vật trong bụng mới biết được."

"Cố gắng đừng mổ! Duyên Bắc Quân đã bất mãn rồi, xem có manh mối khác không đã."

"Được."

Vưu Du không kiên trì, đồng ý với Phục Thanh Hợp, rồi lại cúi đầu viết tiếp lên cuộn giấy.

Viên Thừa Kế cũng đã bắt tay vào việc, tìm kiếm thứ gì đó trên nền lều, sau đó lại kiểm tra quần áo của một số người...

Bị thuộc hạ phớt lờ, Phục Thanh Hợp đã quen.

Hắn có nhịp độ phá án riêng, lấy ra tư liệu về các nạn nhân đã điều tra trước đó, trải ra trên mặt đất, đối chiếu từng người một. Xem một lúc, gia thế, lai lịch của tất cả nạn nhân đều được hắn ghi nhớ, âm thầm vẽ ra các mối quan hệ...

Mọi người đều có việc để làm, Ngôn Đạm cũng không thể đứng ngây ra, bèn thử tìm kiếm manh mối.

Tuy miệng mũi bị che kín, chỉ ngửi thấy mùi thảo dược thoang thoảng, ngăn cách mùi hôi thối của thi thể. Nhưng vừa nhìn thấy nhiều thi thể hơi phân hủy nằm cạnh nhau như vậy, một số còn bị cởi bỏ y phục, vẫn khiến người mới vào hiện trường án mạng như nàng có chút choáng váng.

Gây ra phản ứng sinh lý... Buồn nôn.

Hơi lùi lại, Ngôn Đạm nuốt nước miếng, cố gắng kìm nén cơn buồn nôn.

Định dời mắt đi chỗ khác, nhưng lại thấy phía trên đầu một thi thể gần nhất có màu đen kỳ lạ.

Cái gì vậy?

Tò mò, Ngôn Đạm tiến lại gần vài bước, nhìn kỹ.

Trên tấm ván gỗ lớn, người đàn ông đã chết mặt mày xanh mét, mắt trợn trừng, trước khi chết hẳn là rất đau đớn, cổ và má đều có vết cào...

Nhưng lúc này, thứ còn dễ thấy hơn cả những vết thương đó là một dòng chữ nhỏ màu xám cách đỉnh đầu khoảng năm cm.

[Vương Tứ bị Diêm Nham đầu độc]

Cái gì thế này?