Trước Khi Động Phòng Có Cần Trăn Trối Gì Không

Chương 9: Đấu võ mồm (1)

Lúc này có nói lời hay ý đẹp gì để cứu vãn cũng vô dụng, chẳng còn cách nào khác, Khanh Như Thị đành làm ra vẻ ung dung, phẩy tay áo một cái, nhẹ nhàng nói: “‘Dã sử’ viết thế đấy, dưới chân cầu bên kia bán có năm văn một quyển. Trong kịch bản của nhà Chiếu Cừ Lâu cũng có hát đoạn ‘si tình không đổi’ của hắn nữa, một lượng bạc, bao luôn cả chiều gặm hạt dưa. Nếu thế tử rảnh thì tự mình đi xem đi.”

Khanh Như Thị vốn chẳng tin hắn thật sự sẽ đi mua một quyển Dã sử về để gặm nhấm chuyện si tình của tổ tông nhà mình.

Có lẽ vì sự khinh thường trong lời nói của nàng quá rõ ràng, khiến Nguyệt Lũng Tây thoáng chốc ngẩn ra, đôi mắt bỗng lóe sáng. Nhưng chỉ một lát sau, ánh sáng trong mắt hắn lại âm thầm vụt tắt, thay vào đó là sự im lặng.

Hắn trầm ngâm, ánh mắt dừng lại trên người Khanh Như Thị, quan sát nàng, cùng với chiếc cầu hành lang sau lưng nàng—cây cầu đã trải qua trăm năm mưa gió.

Châm Ẩn đứng cạnh, tay ôm kiếm, nói: “Thì ra hôm qua Khanh tiểu thư đến Chiếu Cừ Lâu xem là vở kịch phàm tục đó.”

“Bảo sao lại thấy quen mắt.” Ánh mắt Nguyệt Lũng Tây từ cầu hành lang quay trở lại nhìn Khanh Như Thị: “Thì ra chính là thiên kim tiểu thư Khanh phủ, người lẽ ra hôm qua phải đến gặp mặt ta. Ta đã từng xem qua tranh vẽ của cô, nét vẽ rất giống, chỉ là những lời đề trên tranh thì lại chẳng giống con người thật cho lắm.”

Thể trạng nàng rõ ràng là khỏe mạnh đầy sinh khí, Nguyệt Lũng Tây chắc hẳn đã nhìn ra việc nàng hôm qua mượn cớ bệnh để từ chối buổi gặp mặt. Thế nhưng hắn lại không hề nhắc đến, giữ thể diện cho nàng. Dù gì không nói thì không nói, nhưng đúng là người có tu dưỡng.

Chưa đợi Khanh Như Thị mở miệng thì Châm Ẩn đã chắp tay hướng về Nguyệt Lũng Tây, mấy câu ngắn gọn đã vạch trần mọi chuyện: “Thế tử, hôm qua cô ta rõ ràng mượn cớ bệnh để từ chối gặp mặt, thực chất lại ngồi trong Chiếu Cừ Lâu, vắt chân xem hát, vừa xem vừa gặm hạt dưa, còn lời lẽ bất kính xúc phạm thế tử, bị thuộc hạ tình cờ bắt gặp.”

Hai bên đang khách sáo trao đổi thì Châm Ẩn lại ngang nhiên xen vào, vạch trần mọi việc một cách thẳng thừng.

Khanh Như Thị cúi đầu chỉnh lại tay áo, khẽ mắng với vẻ khinh thường: “Nói bừa.”

Nghe giọng nàng không vừa ý, như thể định chối bỏ hết việc đã làm hôm qua, Châm Ẩn hừ lạnh, định lên tiếng tranh cãi. Nhưng Nguyệt Lũng Tây lại giơ tay ngăn lại, rồi hờ hững hỏi: “Vậy thì, Khanh cô nương hôm qua không đến tiểu lầu là vì...?”

“Vì ta đúng là đang xem hát ở Chiếu Cừ Lâu.” nàng dứt khoát đáp, nhướng mày cười: “Nhưng hắn nói sai rồi—ta không có gặm hạt dưa. Trong đĩa trái cây ta gọi, hoàn toàn không có hạt dưa.”

Vẻ mặt rõ ràng là kiểu ta đấu võ mồm thắng rồi đó, thì sao nào?

Tiểu nha hoàn Giao Giao kéo tay áo nàng, không nỡ nhìn thẳng, nhỏ giọng khuyên nhủ: “…Tiểu thư, bớt nói đôi câu đi. Người trước mặt là thế tử đấy.”

Khanh Như Thị hất tay Giao Giao ra: “Ta cũng là thiên kim tiểu thư của Tả Đô Ngự Sử nhị phẩm, ai thua ai đâu.”

“Lời ấy cũng có lý.” Nguyệt Lũng Tây vẫn giữ nụ cười nhạt như thường lệ, chỉ là nụ cười đó không chạm đến đáy mắt: “Châm Ẩn, Khanh cô nương đang dạy ngươi cách cẩn trọng trong lời ăn tiếng nói đấy. Hạt dưa, đã ăn thì là ăn, không ăn thì là không ăn. Không thể vì một lỗi nhỏ như việc cô ấy lấy cớ bệnh để từ chối gặp mặt, mà đảo ngược trắng đen, vu oan tội lớn là gặm hạt dưa cho cô ấy. Mau xin lỗi.”

“…” Khanh Như Thị nghe xong, dù thấy thoải mái, nhưng trong lòng lại nổi lên cảm giác là lạ. Người trước mặt này quả là cao thủ giả vờ hồ đồ, nhưng lại hiểu rõ mọi thứ.

Châm Ẩn vẫn còn trẻ, tính khí nóng nảy, nhưng dù sao cũng rất nghe lời chủ tử. Ngay lập tức, hắn chắp tay thi lễ với Khanh Như Thị, mặt lạnh tanh nói: “Xin Khanh cô nương rộng lòng bỏ qua.”

Khanh Như Thị ngước mắt liếc hắn một cái: “Ta không phải người hay chấp nhặt. Ngươi đã xin lỗi rồi, thì bỏ qua cũng được.”

Nàng đang tự tìm bậc thang để bước xuống. Cái gọi là “chuyện cũ bỏ qua” dĩ nhiên là ám chỉ việc hôm qua nàng giả bệnh để tránh mặt. Lúc này chỉ là mượn cơ hội nhắc khéo Nguyệt Lũng Tây, mong hắn cũng xem như chưa từng xảy ra.

Nguyệt Lũng Tây hiểu rõ điều đó, liền thuận theo mà hạ bậc: “Thị vệ của ta tính tình ngu ngốc bốc đồng, Khanh cô nương không chấp nhặt thì thật là may mắn.”

Sau lời ấy, Khanh Như Thị không tiếp tục dây dưa với hắn nữa, nhân cơ hội cáo từ, viện cớ trong nhà đã hẹn cùng ăn cơm trưa, nếu không quay về sẽ lỡ giờ.

“Khanh cô nương xin cứ tự nhiên.” Nguyệt Lũng Tây chăm chú nhìn nàng, trầm ngâm một chút, ánh mắt lại lướt sang phía sau nàng. Chỗ đó, một viên quan binh đang hớt hải chạy tới, trông như có chuyện gấp cần bẩm báo.

Khi Khanh Như Thị xoay người bước đi thì vừa vặn lướt qua người viên quan binh ấy. Nàng nghe thấy hắn bẩm với Nguyệt Lũng Tây: “Tây gia, Thẩm Đình chết rồi.”

Nghe tới câu này, Khanh Như Thị hơi sững lại. Bên cạnh, Giao Giao kinh hãi thốt lên một tiếng, rồi lập tức quay sang nhìn viên quan binh, sau đó lại sợ hãi kéo tay Khanh Như Thị, khẽ giọng thì thầm: “Tiểu thư, chính là Trà khôi mà nô tỳ từng kể với người đó!”

Khanh Như Thị cố tình bước chậm lại, đi thong thả hơn.

Không rõ Nguyệt Lũng Tây đã hỏi gì, chỉ nghe viên quan binh đáp: “Thi thể được phát hiện trong một trà lâu cũ bỏ hoang ở vùng ngoại ô. Cửa trước và sau của trà lâu đều bị khóa chặt, đến cả cửa sổ cũng không có. Bên trong còn có hai người khác bị nhốt cùng: một là dân làng gần đó, người kia là tiểu nhị của Chiếu Cừ Lâu. Hiện tại, cả hai đều khăng khăng nói người còn lại là hung thủ.”

Đoạn đối thoại sau đó giữa họ, dù nàng cố ý đi chậm cỡ nào, cũng không nghe rõ được nữa.

Thật ra, nàng cũng không quá hứng thú với chuyện này.

Nhưng Giao Giao thì như bị mèo cào trong lòng, về đến phủ vẫn không yên, không ngừng lải nhải bên tai Khanh Như Thị: “Tiểu thư, Thẩm Đình vừa chết, trong bốn người tài tử ở Hỗ Cô thì đã có hai người chẳng còn duyên với người nữa rồi. Hai người còn lại, Văn khôi thì như rồng thần bí không thấy đầu đuôi, còn Hí khôi thì thân phận chẳng ra gì, làm sao xứng với người được? Xem ra mấy vị nam tử tuấn tú như thần tiên ở Hỗ Cô này, vốn dĩ không có duyên với tiểu thư rồi.”

Nàng vừa nói đến Hí khôi, chính là người kép hát tên Tiêu Ân. Trong đầu Khanh Như Thị chợt hiện lên hình ảnh hắn khi hôm qua quân lính lục soát Chiếu Cừ Lâu — bình tĩnh điềm nhiên, thần thái thong dong.

“Chiếu Cừ Lâu…” Khanh Như Thị suy tư một lát, rồi hỏi: “Vừa nãy viên quan binh có phải nói trong hai người bị nhốt trong trà lâu, có một người là tiểu nhị của Chiếu Cừ Lâu phải không?”

Giao Giao gật đầu, rồi cổ rùng mình, một lớp da gà nổi lên, lo lắng hỏi: “Chẳng lẽ chính hắn là người gϊếŧ công tử Thẩm Đình?”