Mất Trí Nhớ Xong, Tôi Bị Vây Giữa Một Đám Chồng Cũ Nguy Hiểm

Chương 13

“Tôi phải lo gì chứ? Tôi vốn dĩ chẳng phải loại học sinh tốt gương mẫu gì.”

Sở Kinh tiến lại gần, nhìn thấy Dụ Liên không ngừng lùi về sau, rõ ràng cô lớn hơn cậu ít nhất hai tuổi, nhưng kỳ lạ là — trong mắt cậu, tất cả nữ sinh cùng trang lứa cậu từng gặp ở Khải Xuyên đều chẳng ai có được cảm giác như cô.

Một cô gái có nhan sắc khuynh thành lại đang hoảng sợ né tránh, điều này khiến cậu không khỏi bật cười:

“Cô giáo, tôi không có ý gì đâu. Nếu cô đã thấy rồi, tôi cũng chẳng muốn giải thích gì thêm.”

“Vậy em…” – Dụ Liên còn chưa kịp nói hết câu.

“Dù sao cũng phải trả cô một ít ‘phí giữ im lặng’ chứ?” – Giọng Sở Kinh nhẹ nhàng, thậm chí giống như đang dỗ dành.

Cậu cởi đồng hồ của mình, đặt vào tay cô, mỉm cười:

“Đừng nói ra ngoài nhé, Dụ Liên.”

Dụ Liên chớp mắt một cách không tự nhiên. Sở Kinh lại tiến sát thêm một bước, hạ giọng dụ dỗ:

“Đây là bí mật chỉ có hai chúng ta biết thôi. Được không?”

Cô đành phải gật đầu.

Làn da trắng của cô vì xấu hổ mà ửng lên lớp hồng mỏng, tựa như trái đào vừa chín tới.

Ánh mắt Sở Kinh cố định trên gương mặt cô, nhìn đến xuất thần, thậm chí bắt đầu cảm thấy ghen tị với cái tên đặc cách sinh từng được cô mang về nhà.

Tiếng chuông vang lên từ phía trên đầu, Dụ Liên ngẩng lên:

“Em nên quay lại lớp học rồi.”

“A? Ừm… Vậy em đi đây.” – Sở Kinh rõ ràng còn chưa muốn rời đi, nhưng với kiểu nữ sinh dịu dàng thuần khiết như Dụ Liên, cậu biết rõ phải từng bước một mới có kết quả.

Dụ Liên nhìn theo bóng lưng cậu ta, khẽ mỉm cười.

Chồng cũ của cô, dĩ nhiên có năng lực khiến nhà trường không dám động đến cô… nhưng vấn đề là, cô không thể kiểm soát anh ta.

Trước khi lấy lại ký ức, trước khi biết được chân tướng của vụ ly hôn, cô không dám tiếp cận anh nữa.

Nhưng con trai của chồng cũ… lại có thể là đối tượng hữu dụng.

Tại giảng đường lớn hình bậc thang, trợ giảng đang phát giáo trình và tài liệu học cho từng học sinh.

Phòng học hình vòng cung, từ thấp đến cao. Giáo viên chủ giảng đứng ở trung tâm. Trường Tây Dương từ trước đến nay dùng hệ thống lớp học cố định, học sinh sẽ theo tiết học mà di chuyển. Hôm nay là tiết Toán đại cương dành cho khối 12, môn bắt buộc.

Học sinh ngày càng đông.

Hàn Tại Vũ ngồi hàng đầu tiên, đang buồn chán nghịch bút. Khi cúi xuống nhận giáo trình từ trợ giảng, một tờ giấy rơi xuống, đυ.ng vào cây bút đang cầm.

“...Xin lỗi.” – Trợ giảng vội vàng khom lưng định nhặt giúp thì một bàn tay khác nhanh hơn đã chặn lại.

“Tránh ra, nhìn cũng thấy chướng mắt.” – Giọng Sở Kinh vang lên đầy ngạo nghễ.

Trợ giảng không dám nói gì, lúng túng lùi về sau. Sở Kinh đưa cây bút cho Hàn Tại Vũ, cười nhăn nhở:

“Không ai ngồi, thì tôi ngồi cạnh anh nhé?”

Hàn Tại Vũ liếc cậu, không cần đoán cũng biết tên này lại trốn học đi hẹn hò đâu đó.

Sở Kinh ngồi xuống, khoảng ba hàng trước sau quanh họ đều trống — một kiểu quy tắc ngầm bất thành văn trong giới con nhà giàu ở trường học này.

Một mùi hương nhẹ dịu, ngọt mà thanh lan tỏa quanh họ — chính là mùi hương ngày hôm qua ở phòng y tế.

Sở Kinh không để ý, nhưng Hàn Tại Vũ rũ mắt xuống, lông mi dày che đi ánh mắt băng giá.

Quả nhiên, cô tiếp cận cậu là có mục đích.

Giờ lại còn chuyển hướng sang tuỳ tùng của cậu?

Hàn Tại Vũ cười nhạt — một nụ cười có phần lạnh lùng, mang theo vẻ châm biếm:

“Tốt thôi. Như cô mong muốn.”

Không lâu sau, giáo viên phụ trách tiết học bước vào lớp.

So với trợ giảng lôi thôi, vị giáo viên này ăn mặc chỉn chu, phong thái đĩnh đạc. Ông không giảng bài ngay, mà tiếp nhận tập hồ sơ từ trợ giảng chuyển đến.

Bên trong là phiếu điểm của bài kiểm tra mô phỏng gần nhất.