Lúc ấy, Hàn Tại Vũ chợt nhớ lại...
Khi còn ở trại trẻ mồ côi, Hàn Minh Hách từng để vuột mất một cơ hội được nhận nuôi.
Bọn trẻ trong cô nhi viện — đứa nào cũng từng bị bỏ rơi, sống chen chúc trong một nơi chật hẹp, ẩm thấp, tăm tối.
Mưa dột, ăn không đủ no, mặc đồ từ thiện không vừa size… với chúng, đó là chuyện thường ngày như cơm bữa.
Chúng khát khao được nhận nuôi, được rời khỏi cái nơi định sẵn là khổ sở đó.
Và càng ngoan ngoãn, càng thông minh hiểu chuyện, thì cơ hội được nhận nuôi càng cao.
Khi còn học cấp hai, Hàn Minh Hách từng có một cơ hội được nhận nuôi. Một cặp vợ chồng có điều kiện khá giả muốn tìm bạn chơi cùng cho con trai họ. Anh đã gần như chạm được đến cơ hội đó – chỉ còn cách một bước.
Thế nhưng, cuối cùng cặp đôi ấy vẫn từ bỏ.
Lý do rất đơn giản: họ phát hiện, trong một buổi thăm cô nhi viện dưới ánh nắng chan hòa, Hàn Minh Hách đã lén lấy tiền trong quyển sách mà họ kẹp sẵn.
Cặp vợ chồng đó lập tức đổi ý, chọn một đứa trẻ khác.
Hàn Tại Vũ không thể tin được cha mình – một người tàn nhẫn, quyết đoán, đối xử với người khác chưa từng lưu tình, lại có thể vì một mối quan hệ mà định đưa một người phụ nữ về nhà.
Trừ phi…
Khóe môi Tại Vũ nhếch lên.
Lẽ nào đó chính là người phụ nữ năm xưa đã hãm hại cha mình, khiến ông đánh mất cơ hội được nhận nuôi?
Mang cô ấy về, chẳng qua chỉ là cách Hàn Minh Hách dùng để trả thù.
“Con hiểu rồi.” – ánh mắt Tại Vũ ánh lên một tia ác ý –
“Con sẽ ‘chăm sóc’ cô ta thật tốt.”
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng mới chỉ le lói sau những tòa nhà cao tầng, Dụ Liên đã thay đồ xong và chuẩn bị ra khỏi nhà.
Cô mặc một bộ đồ thể thao màu xanh biển cùng quần đùi, tóc buộc gọn thành búi cao. Gương mặt trang điểm nhẹ, môi mềm hồng hào, toàn thân toát lên vẻ dịu dàng và trong trẻo.
Dụ Liên bắt chuyến tàu điện ngầm tới Trung học Tây Dương, vào phòng gym được xây dựng riêng cho giáo viên.
Phòng tập hiện đại không kém gì những phòng gym cao cấp trong thành phố. Nhạc nhẹ đang phát qua loa tạo cảm giác thư giãn, thậm chí nhà trường còn mời huấn luyện viên chuyên nghiệp đến để hỗ trợ các thầy cô.
Dụ Liên mang theo túi riêng, lấy khăn và nước uống ra, không quan tâm đến ánh mắt dò xét xung quanh, trực tiếp bước lên máy chạy bộ.
“Dụ Liên lại đến nữa sao?”
“Chuyện ầm ĩ như vậy rồi mà vẫn còn mặt mũi đến đây à? Tôi nghe nói ban giám hiệu vốn muốn đuổi cô ta, nếu không nhờ nể mặt chồng cô ta thì đã chẳng chỉ xử phạt ba cấp.”
“Nghe đâu… cô ta đã ly hôn rồi đấy.”
Những lời thì thầm quanh đó không hề ảnh hưởng đến tâm trạng Dụ Liên.
Cô luôn yêu cầu khắt khe với vóc dáng và sức khỏe của mình. Ngoài chạy bộ, hôm nay cô còn định tập thêm Pilates để giữ dáng.
Mắt thấy Dụ Liên hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi tin đồn, ánh mắt của một số người vẫn bị thu hút bởi gương mặt và khí chất của cô.
Làn da trắng mịn, vì chạy bộ nên trán đổ chút mồ hôi nhẹ, càng làm nổi bật gương mặt thuần khiết xen chút mị hoặc — mà bản thân cô lại không hề hay biết.
Quá xinh đẹp.
Ai mà nỡ thốt ra những lời cay độc với người như cô chứ? Huống chi, cô luôn lặng lẽ đứng ở góc phòng tập, chưa từng làm phiền ai.
Tập xong chạy bộ, Dụ Liên chuyển sang phòng bên cạnh để tập Pilates cùng một huấn luyện viên.
Khi bước ra, cô thấy các giáo viên khác cũng đã bắt đầu rời đi chuẩn bị cho buổi học, nên đợi một lúc rồi mới từ từ đi vào phòng tắm.