Mất Trí Nhớ Xong, Tôi Bị Vây Giữa Một Đám Chồng Cũ Nguy Hiểm

Chương 4

Dụ Liên vẫn giữ nụ cười dịu dàng, không hề tỏ ra khó chịu trước sự phản kháng của cậu.

Thấy cậu nằm yên không nói gì, chỉ hơi nhíu mày, cô liền nhẹ nhàng lau sạch máu trên mặt cậu.

Vết thương không sâu như cô nghĩ. Cô khẽ thở phào, cúi xuống, cẩn thận bôi thuốc mỡ lên chỗ bị rách.

Từng lọn tóc xoăn mềm mại theo bờ vai cô rủ xuống, chạm nhẹ vào cánh tay trần của cậu. Mùi hương dịu nhẹ càng lúc càng gần, hơi thở cô gần như phả vào tai cậu.

Hàn Tại Vũ cúi đầu, ánh mắt dần khép lại.

Trùng hợp thay, cậu chợt nhìn thấy vết hằn mờ trên ngón áp út của cô.

Làn da cô trắng mịn như cánh hoa ngậm sương, mềm mại, mịn màng. Vết hằn ấy dù mờ vẫn vô cùng rõ ràng.

Ngón tay từng đeo nhẫn giờ đã trống trơn.

Tại Vũ khẽ nhếch môi, cười lạnh.

Cậu nhớ lại những chuyện liên quan đến Dụ Liên.

Cậu lạnh lùng lên tiếng:

“Đừng phí công. Tôi không có hứng thú với cô.”

Dụ Liên khựng lại, động tác trên tay dừng một chút. Cô hơi cúi mắt, giọng chậm lại:

“Em có biết mình đang nói gì không?”

Tại Vũ nhếch mày, gật đầu nhìn cô với vẻ chế nhạo, đầy ác ý:

“Thiếu cảnh giác thật đấy. Ai mà chẳng biết học kỳ trước cô dẫn một nam sinh về nhà. Sao? Chồng cô cuối cùng cũng chịu không nổi nên ly hôn à, cô giáo Dụ?”

Nghe đến đó, sắc mặt Dụ Liên hơi thay đổi. Nhưng rất nhanh, cô lấy lại bình tĩnh, dịu dàng đáp:

“Đó là chuyện riêng của tôi. Cảm ơn em đã quan tâm.”

Tại Vũ khẽ cười khinh miệt.

Trường này có rất nhiều nữ sinh cố tình tiếp cận con nhà giàu, mong đổi đời.

Chơi bời một chút thì không sao, coi như đôi bên có nhu cầu. Nhưng lại có những người ngu ngốc mơ mộng nhảy vọt vào hào môn — trong số đó, Dụ Liên là kẻ ngốc nhất.

Cô kết hôn rồi còn chưa đủ, lại đi quyến rũ một học sinh đặc biệt nghèo khó được tuyển vào theo diện đặc cách.

Thậm chí còn dám đưa người đó về nhà.

Sáng sớm hôm sau, cả hai cùng xuất hiện tại trường học, bị người ta nhìn thấy. Hậu quả có thể tưởng tượng được.

Trường trung học Tây Dương này vốn dĩ không thể chấp nhận chuyện như thế xảy ra.

Dụ Liên được thực tập ở ngôi trường này hoàn toàn nhờ khuôn mặt xinh đẹp, trong sáng. Trường học cần những gương mặt mỹ nhân như cô để khiến con cháu nhà giàu chịu đến lớp, chăm học, duy trì tỷ lệ chuyên cần.

Nam sinh đặc cách kia bị buộc nghỉ học ba tuần. Còn Dụ Liên? Đương nhiên không thể tiếp tục làm trợ giảng ở trường trung học được nữa.

Hàn Tại Vũ đứng dậy, ánh mắt lướt qua Dụ Liên đang đứng im lặng ở một bên. Dù cố giữ vẻ bình thản, khuôn mặt dịu dàng của cô vẫn lộ ra một chút lúng túng.

Nhận ra vẻ nhẫn nhịn của cô, trong mắt Tại Vũ ánh lên vẻ lạnh lùng cùng ngạo mạn.

Vậy là đủ rồi.

Tốt nhất nên sớm hiểu rõ sự khác biệt giữa họ. Cậu không phải mấy gã con trai trong trường chỉ cần thấy cô là đã mê mẩn.

Tại Vũ đi ngang qua cô, sắp bước ra cửa thì Dụ Liên như chợt nhớ ra điều gì:

“Chờ một chút.”

Tại Vũ hoàn toàn không phản ứng.

Cậu ngạo mạn, không coi ai ra gì. Đối với Tại Vũ, Dụ Liên đã là cô giáo phòng y tế từng cố quyến rũ cậu, còn mong gì cậu sẽ nể mặt?

Tấm thảm đỏ trải dài hành lang, cửa kính cách âm gần như nuốt trọn tiếng mưa rơi bên ngoài.

Bức tường đối diện cửa sổ treo một bức bích họa khổng lồ. Tại Vũ mặt không cảm xúc, chuẩn bị bước xuống cầu thang, cố phớt lờ giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng.

Dụ Liên chạy vội vài bước, chặn cậu ở đầu cầu thang:

“Thuốc này đưa cho em, nhớ bôi ba lần mỗi ngày.”