Xuyên Nhanh: Sau Khi Tốt Thí Cầm Chắc Kịch Bản Vạn Người Mê

Quyển 1 - Chương 14

Hắn ta đã tra trên quang não mà Trì Khê cho, biết được rằng mọi người đều thích những đứa trẻ nói chuyện dõng dạc, mạnh mẽ.

Giống như điểm số** vậy. Trì Khê suýt chút nữa bật cười, y che miệng nhìn ra ngoài cửa sổ, máy bay ngày càng đến gần trang viên của y.

Nghĩ đến hiện tại hắn ta có tận 50 điểm hảo cảm đối với mình, y chỉ đành cố nhịn xuống. So với tên nhóc -30 điểm hảo cảm ở nhà kia, hắn ta đáng yêu hơn nhiều.

(**) Điểm số: Hoạt động hô to số thứ tự của bản thân để điểm danh, thường được sử dụng trong quân đội.

Mấy ngày nay y ra ngoài đón Mộc Lạc Hằng, thế mà ngày nào thằng nhóc kia cũng nhắn tin cho y. Trước đây, rõ ràng dù cho y có lêu lổng bên ngoài đến tận khuya thì hắn ta cũng chẳng thèm quan tâm.

Gần đây y mới ra ngoài có mấy ngày, quang não đã kêu tít tít tít không ngừng. Ban đầu y còn đáp vài câu cho qua chuyện, sau thì mất hết kiên nhẫn, lười trả lời.

Thế là độ hảo cảm lại giảm 5 điểm, xuống còn -30. Hệ thống 648 thấy thế thì trong lòng khóc, ngoài miệng gào, nước mắt cũng tuôn rơi lã chã.

Trì Khê thờ ơ, thậm chí còn dùng chức năng chụp ảnh của hệ thống để chụp cho nó một dây mười tấm ảnh để làm kỉ niệm.

648 tức giận đến ngã lăn ra đất, hai cái chân ngắn ngủn run rẩy trong không trung, mồm sùi bọt mép. Thấy vậy, Trì Khê lại chụp cho nó thêm một tấm nữa.

"Tên ta là Trì Khê." Trì Khê tự giới thiệu, sau đó người của nhà họ Trì liền xuất hiện.

Lần này, không ai biết lịch trình ra ngoài của Trì Khê.

Tuy Ân Phong Viễn đã bồi dưỡng được một vài người trung thành làm việc cho mình, nhưng nhà họ Trì là danh gia vọng tộc đã tồn tại cả trăm năm, giống như một con quái vật khổng lồ, cha Trì Khê còn để lại cho Trì Khê không ít thuộc trung thành tận tâm, hắn khó lòng mà lay chuyển được thế cục một cách triệt để.

Đã nửa tháng trời Trì Khê không về nhà. Ân Phong Viễn đi đi lại lại trong phòng, vô cùng nóng nảy.

Thật ra, trước đây Trì Khê cũng thường xuyên không về qua đêm, có khi lêu lổng cả tháng trời bên ngoài cũng là chuyện bình thường.

Hắn chưa từng sốt ruột như vậy, thậm chí còn ước gì y đừng về để hắn được thanh tịnh.

Chỉ là lần này hắn lại đặc biệt để ý, giống như có một ngọn lửa không tên đang thiêu đốt cõi lòng hắn.

Mấy ngày nay hắn đều luyện bắn súng, đã tiến bộ hơn trước, không còn bắn vào vòng số tám mà đã trúng vào được vòng số mười, thế nhưng vẫn không thể có được vận may đến mức bắn thẳng vào hồng tâm như Trì Khê hôm đó.