Cô gái cười thành tiếng khi nhìn hành động múa may quay cuồng của người trước mặt mình.
“Cậu không cần khuyến mãi thêm mấy động tác đó đâu. Nói cũng đừng chậm như vậy, chỉ cần nói như bình thường là được. Còn vali thì cậu tự mang đi.”
Tưởng chừng sắp có người trợ giúp nhưng có ai ngờ Ánh Tuyết lại bị từ chối thẳng thừng. Nếu bạn bè ở thành phố B mà biết được chuyện này thì chắc chắn họ sẽ cười vào mặt cô. Nhưng khi bị cô gái này từ chối cô lại không hề cảm thấy khó chịu.
“Vậy cậu đứng đây đợi tớ một lát nhé! Tớ xuống lấy vali rồi tụi mình cùng đi chung.”
Chưa hỏi người kia đang đi đâu mà Ánh Tuyết đã mặc định sẵn trong đầu rằng đích đến của cả hai đều giống nhau.
Lần này cô gái không từ chối mà mỉm cười, gật đầu.
Dưới tiết trời mùa hạ oi bức, thân nhiệt Ánh Tuyết trở nên nóng bừng, mặt cô bắt đầu ửng đỏ vì phải đi lên đi xuống nhiều lần. Lên đến điểm hẹn, cô gái kia bình thản ngồi ở bậc thang nhìn xuống Ánh Tuyết đang cực khổ vác vali đến chỗ mình.
“Cậu cần nghỉ không?”
“Không cần.”
“Được. Vậy đi thôi.”
[Ánh Tuyết: Đồ không có quả tim.]
Một người thì đi tay không, một người thì vác trên người đồ nặng nên tốc độ di chuyển của cả hai cũng khác nhau. Đáng ra người đi tay không phải đi chậm lại để chờ người kia, nhưng không điều ngược lại đang xảy ra. Ánh Tuyết đang cố gắng theo kịp tốc độ của cô bạn phía trước.
Đừng nghĩ cô gái kia vô tâm. Trong suốt quãng đường đi, thi thoảng cô cũng nhìn sang Ánh Tuyết xem xem cô gái ấy có đang nói chuyện với mình không.
Ánh Tuyết: “Cậu tên gì?”
Cô gái: “Trước khi muốn biết tên người khác thì cậu phải nói tên mình trước.”
Ánh Tuyết: “Oh! Tớ tên Hắc Thiên Sang Ánh Tuyết. Hơi khó nhỉ?”
Cô gái: “Không. Hắc Thiên Sang Ánh Tuyết.”
Ánh Tuyết trầm trồ: “Cậu giỏi quá! Vậy cậu tên gì?”
Cô gái: “Bố mẹ tớ nói không được dễ dãi nói tên mình cho người lạ biết.”
Ánh Tuyết: “...”
Đi mãi cuối cùng cũng đến nơi. Một ngôi chùa lớn hiện ra trước mắt, phía trước cổng có một sư thầy cùng với hai chú tiểu đã đứng chờ sẵn.
“Minh Thu! Vất vả cho con rồi. Con vào tắm rửa rồi chuẩn bị ra ăn cơm cùng các sư huynh, sư tỷ nhé!”
Sư thầy xoa đầu cô gái, khen ngợi.
“Dạ!” Minh Thu lễ phép hành lễ chào thầy rồi vào trong.
Nhìn bóng lưng cô gái dần đi xa, đôi chân Ánh Tuyết bất giác cũng muốn chạy theo. Nhưng chưa kịp bước một bước đã bị sư thầy ngăn lại.
“Con là Hắc Thiên Sang Ánh Tuyết, con của lão Hắc phải không? Nào! Đi theo thầy.”
Nói chuyện một lúc, Ánh Tuyết biết được rằng cô gái kia là người mà sư thầy đã giao phó đón Ánh Tuyết lên đây.
[Đáng ghét! Vậy mà không chịu giúp một tay.]