Mưu Đoạt Khanh Khanh

Chương 1

Mùa xuân, năm Thuận Trị thứ ba.

Tiên đế băng hà sớm, tính từ tháng hai này cũng đã là năm thứ ba ấu đế đăng cơ.

Năm nay, cũng là năm thứ ba Trưởng công chúa Dụ An thành hôn với phò mã gia.

Thành thân ba năm, đến nay vẫn chưa có con, thái y không biết đã ra vào phủ công chúa bao nhiêu lần, dâng lên bao nhiêu là bổ phẩm thiện thực, mà bụng công chúa vẫn không có chút động tĩnh nào.

Hai đương sự là Trưởng công chúa và phò mã gia thì không vội, ngược lại khiến ấu đế quýnh đến độ không ra hình người.

Tin đồn bên ngoài nổi lên bốn phía, nói Trưởng công chúa Dụ An và phò mã gia tình cảm rạn nứt, phò mã gia đã có người khác ở bên ngoài.

Làm ấu đế sợ đến mức vội vàng sai người nghĩ cách.

Nói đến thì, chuyện cầu con này, cũng phải có đủ thiên thời địa lợi nhân hòa.

Nói đến địa lợi, khắp thiên hạ Đại Chử, còn nơi nào linh khí dồi dào hơn phủ công chúa?

Trưởng công chúa Dụ An là ái nữ được tiên đế yêu thương nhất.

Phủ công chúa chiếm diện tích rộng lớn, không thua kém cung điện trong hoàng cung.

Năm xưa khi khai địa xây phủ, tiên đế đích thân đặt vào một con kim sư trấn trạch trừ tà.

Sư tử ấy không chỉ làm bằng vàng ròng, mà còn được dâng hương trước chân Phật suốt bốn mươi chín ngày, mang linh khí, hộ mệnh cho chủ nhân.

Còn thiên thời nhân hòa thì sao?

Phía Bắc Giang Nam có một ngôi chùa Quan Âm cầu con nổi danh, ai đến cầu cũng linh ứng, ngay cả chó mèo chim chóc đi ngang cũng sinh sản.

Tóm lại chỉ một chữ, linh.

Ấu đế lo lắng, sai người dò hỏi địa điểm, tam thôi tứ thỉnh, vội vàng phái người sắp xếp, hộ tống trưởng tỷ và phò mã gia đến Giang Nam cầu Quan Âm.

Dọc đường đi, biết đâu lại có thêm “nhân hòa”.

Chỉ mong bụng Trưởng công chúa có thể kết trái, sinh được một mụn con để củng cố địa vị hai nước, chặn đứng lời đồn, giữ lòng dân yên ổn.

Bởi lẽ hắn còn non trẻ, cánh chưa cứng cáp, vẫn cần dựa vào thế lực của Đại Vũ triều đứng sau phò mã gia.

Vì vậy nên quan hệ thông gia với Trưởng tỷ lúc này tuyệt đối không thể có chút sai sót.

Giang Nam gần sông nước, tiết xuân vẫn mang vài phần rét lạnh.

Ra khỏi chùa Quan Âm, trời đã xế chiều, Hàm Xảo theo sau vội vã choàng áo choàng lên vai nữ nhân phía trước.

Che khuất thân hình yểu điệu khiến người đi đường không khỏi ngoái đầu trông trộm kia.

Viền cổ lông mịn óng ánh càng làm tôn lên nước da trắng như ngọc của nàng, làm vẻ đẹp nhu mì càng thêm động lòng người.