“Ôi chao, đạo diễn Dương Mi đấy à?”
Nghe tiếng gọi, Dương Mi quay đầu lại, người đi đến khoảng sáu mươi tuổi, mặc áo lão Hán, nở nụ cười tươi trên khuôn mặt đầy nếp nhăn.
“Ông là trưởng thôn đúng không, cháu không phải đạo diễn, cháu là sinh viên…” Dương Mi còn muốn giải thích mình không phải đạo diễn, nhưng nhận ra đối phương hoàn toàn không nghe.
“Đạo diễn sinh viên, cậu yên tâm, cậu muốn ở đây quay bao lâu thì quay, cậu nói muốn lên núi quay, tôi còn giúp cậu tìm một người leo núi trong thôn chúng tôi dẫn đường…”
Dương Mi chỉ đành đi theo phía sau nghe, tay kéo theo chiếc vali lớn, mồ hôi chảy đầy đầu.
“Hành lý đưa cho tôi.”
“Cảm ơn.”
Âm thanh đột ngột xuất hiện bên tai có chút quen thuộc, Dương Mi vừa nói cảm ơn vừa đưa chiếc vali trong tay ra, đồng thời ngẩng đầu nhìn lên.
Khi thấy gương mặt của Tống Hà Sinh, đồng tử của cậu chấn động.
Đối phương lại chỉ bình tĩnh nhìn cậu một cái, như thể không nhận ra cậu vậy.
Đôi tay dày rộng có phần thô ráp tiếp nhận chiếc vali trong tay cậu, nhẹ nhàng kéo lê trên mảnh đất gồ ghề của thôn.
“Trưởng thôn, hắn là?” Dương Mi chớp mắt hỏi.
“À, quên giới thiệu, cậu ấy là Tống Hà Sinh, mười mấy tuổi đã bắt đầu leo núi, lên núi như về nhà mình vậy, đến lúc đó cậu muốn biết cái gì cứ hỏi Hà Sinh là được.”
“Mười mấy tuổi đã bắt đầu leo núi? Vậy nghĩa là anh sống ở đây, sao trước đây tôi chưa từng thấy anh.” Dương Mi nhíu mày nhìn Tống Hà Sinh.
Tống Hà Sinh không nhìn cậu, chỉ nói: “Tôi cũng chưa từng thấy cậu.”
Dương Mi nghe câu trả lời vô nghĩa của Tống Hà Sinh, không hài lòng quay lại trừng mắt nhìn hắn, tức giận.
Cậu còn muốn gây sự, nhưng phát hiện phần áo phông xám trên ngực Tống Hà Sinh đã ướt đẫm.
Một cái ba lô, một cái vali, cộng thêm một cái đàn ghi-ta của cậu đều nằm trong tay Tống Hà Sinh. Mặc dù mặt mũi hắn bình tĩnh, nhưng dưới cái thời tiết nóng bức này đã sớm đổ mồ hôi như mưa.
Thôi bỏ đi, lần này đại nhân không chấp với tiểu nhân.
“Chân cẳng của tôi không tiện, tôi xin phép về trước, Hà Sinh, cậu dẫn đạo diễn về chỗ ở, giúp dọn dẹp nhà cửa một chút nhé.” Trưởng thôn lớn tuổi, ông lau mồ hôi trên mặt rồi dừng lại ở cửa nhà mình.
Có lẽ đây cũng là một trong những lý do ông gọi Tống Hà Sinh đến.
“Được.” Tống Hà Sinh đáp.
Quãng đường còn lại hai người sóng vai đi cạnh nhau.
Dương Mi nhìn túi to túi bé trên người Tống Hà Sinh, còn mình thì nhẹ nhàng, có chút ngượng ngùng: “Đưa ba lô cho tôi đi.”
“Không cần, tôi cầm.” Tống Hà Sinh từ chối, lại đi vòng ra phía người Dương Mi, bảo cậu đi dọc theo lề đường.
Dương Mi vui vẻ nhẹ nhàng, cũng không khách sáo nữa. Huống chi, người đàn ông trước mặt đã đánh vào mông cậu rất nhiều lần trong tối đó, khiến cậu đau cả trong lẫn ngoài suốt ba ngày.
Giúp cậu mang hành lý, việc nhỏ này có tính là gì.
Dựa vào trí nhớ tìm được nơi ở trước đây của mình, Dương Mi đứng trước cánh cổng lớn đóng chặt, không biết đang nghĩ gì, đứng một hồi mới lấy chiếc chìa khóa trong túi ra.
“Đồ đạc để ở đây, anh có thể đi rồi.” Dương Mi quay đầu nhìn Tống Hà Sinh một cái, dùng xong rồi lập tức đuổi người đi.
Dương Mi đi đến trước cửa, vừa định lấy chìa khóa mở cửa thì phát hiện cửa không khóa.
Cậu vô thức đẩy cửa ra, đột nhiên ngẩn người. Trong sân không có cỏ dại như dự đoán, mà ngược lại được chăm sóc gọn gàng ngăn nắp, vài mét vuông còn treo dây phơi quần áo, bên trên phươi vài chiếc áo thun.
“Có ai ở đây không…”
“Gâu gâu! Gâu!”
Dương Mi vừa mới bước vào, một bóng đen trong sân bỗng lao ra. Cậu lờ mờ nhìn ra đó là một con chó săn, há miệng rộng như cái chậu máu hướng về phía cậu.
Cậu sợ hãi đến mức hoảng loạn, ném chiếc chìa khóa trong tay đi, nhưng con chó không hề sợ hãi.
“Cứu, cứu mạng!” Dương Mi tái mặt, quay người chạy điên cuồng ra ngoài.
Khi nhìn thấy Tống Hà Sinh cao lớn, vẻ mặt điềm tĩnh bên ngoài cửa, Dương Mi vội vàng chạy về phía hắn, trong lúc nguy cấp, cũng bất chấp có mất mặt hay không.
“Tống Hà Sinh, mau cứu tôi!” Cậu chủ nhỏ ra lệnh nói.
Mái tóc dài được cột thành chùm nhỏ bung ra theo mỗi bước chạy, bay ngược về phía sau, lộ ra chiếc cổ trắng nõn, xương quai xanh ửng đỏ vì nắng.
Tống Hà Sinh vừa đi ra ngoài chưa được mười bước, nghe tiếng dừng lại, nhìn thấy vành mắt ửng đỏ trên gương mặt tái nhợt của Dương Mi.
“Đừng chạy, nó sẽ không cắn cậu.” Tống Hà Sinh bình tĩnh bước đến.
Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, Dương Mi đâu dám dừng lại, con chó kia suýt nữa đã cắn vào chân cậu.
“Mới là lạ, không chạy nó sẽ cắn tôi. Nhanh lên, nó lại chạm vào tôi rồi!...”
Khi chỉ còn chưa đầy một bước, Dương Mi muốn trốn sau lưng Tống Hà Sinh, nhưng con chó lại đuổi theo, nếu không cắn Tống Hà Sinh thì sẽ cắn cậu.