"Sao nó làm được!" Tóc Đỏ thất thanh gào lên.
"Đó là tinh hạch biến dị. Cậu ta đã gỡ được tinh hạch biến dị." Thanh niên đeo kính đẩy mắt kính: "Anh Bằng đã từng nói qua, trên cơ thể mấy động thực vật biến dị này đều giấu một khối kết tinh. Chỉ cần tìm được và gỡ xuống thì mấy động thực vật biến dị này sẽ nhanh chóng mất đi sức sống."
"Nhưng làm sao Hạ Hi biết được?" Tóc Đỏ đưa ra lời chất vấn: "Tinh hạch kia giấu sau cửa, sao nó có thể phán đoán chính xác vị trí của tinh hạch? Quả thực giống như... giống như nó đã sớm biết tinh hạch nằm ở đó vậy!"
"Mau ngăn cậu ta lại! Đừng để cậu ta chạy!" Lần này hiếm khi thanh niên mắt kính lộ ra vẻ lo lắng. Nói xong, anh ta lập tức đuổi theo. Tóc Đỏ và mấy người khác cũng bám sát theo sau.
Hạ Hi chạy ra cửa, vừa chạy nhanh về phía đường lớn, vừa mở lòng bàn tay ra. Kết tinh thực vật màu xanh lá nhạt yên lặng nằm trong lòng bàn tay, trên đó còn dính không ít mô thực vật sền sệt, nước dịch chảy xuống dọc theo kẽ ngón tay.
Hạ Hi có chút thích sạch sẽ, nhưng điều kiện hiện tại không cho phép cậu bắt bẻ. Cậu chỉ có thể cố nén sự khó chịu, thử hấp thu năng lượng bên trong tinh hạch, giống như trước kia hấp thu kết tinh của ma thực.
Phương thức Hạ Hi chọn dùng để hấp thu là loại phương pháp đơn giản và thô bạo nhất mà đại lục Vu Nhĩ dùng để sử dụng ma tinh thạch. Ưu điểm của phương pháp này là đơn giản nhanh gọn. Khuyết điểm là chỉ có thể dùng một lần duy nhất rút hết năng lượng để khôi phục năng lượng của bản thân, cũng không thể chân chính hấp thu năng lượng tinh thạch để thăng cấp. Là một loại phương pháp cực kì lãng phí tinh thạch.
Quá trình này thuận lợi vượt quá sức tưởng tượng. Một dòng năng lượng ấm áp thuận theo lòng bàn tay tiến vào cơ thể mệt mỏi suy yếu của cậu, khiến tinh thần của Hạ Hi chấn động một hồi. Tứ chi trở nên tràn đầy sức sống, cơn đau trên người cũng giảm bớt đi nhiều.
"Hạ Hi ở bên kia! Hai ngày nay nó chưa ăn cơm, chạy không xa đâu!"
Tiếng bước chân phía sau không ngừng đến gần. Tiếng gào thét rõ ràng của Tóc Đỏ truyền đến.
Hạ Hi vứt vỏ phần cặn tinh thạch đã hấp thu xong, đẩy nhanh tốc độ dưới chân.
Nhà kho nằm ở ngoại ô thành phố, xung quanh không hề có đèn đường, tối nay lại không có trăng. Chỉ có một ít ngôi sao ở trên bầu trời, ánh sáng lờ mờ. Hạ Hi vừa chạy lảo đảo về phía trước, vừa bật điện thoại chiếu sáng, tìm đường cho bản thân.
Cậu thấy con đường nhỏ bên cạnh nhà kho có đậu một chiếc xe đạp kiểu cũ, không bị khóa, bèn lập tức chạy đến.
Khoảng cách với đám người đuổi theo ở phía sau chỉ còn hai ba bước chân. Hạ Hi ngồi lên xe đạp, đạp chân lên bàn đạp, liều mạng đạp về phía trước.
Mặt đường không hề bằng phẳng, tảng đá và hố đất gập ghềnh. Hạ Hi chỉ từng trải nghiệm học lái xe đạp một lần với Cảnh Lan khi đi chơi ở bờ biển. Kĩ thuật của cậu không quá thuần thục, mấy lần suýt ngã sấp xuống trên mặt đường tối hù.
Đạp chưa đến năm phút, phía sau đã vang lên tiếng động cơ, ánh đèn của đèn trước xe hơi chiếu đến từ sau lưng.
Hạ Hi không nhịn được thầm mắng vài câu thô tục trong lòng. Lần đầu tiên cậu hối hận vì sao năm đó lại lén lút lười biếng khi Cảnh Lan khuyên cậu học lái xe. Cậu nghĩ rằng trong nhà có một Cảnh Lan biết lái xe là đủ rồi, cậu không biết cũng không sao cả. Cho dù Cảnh Lan không có thời gian đưa đón cậu thì cậu cũng có thể chọn đi phương tiện công cộng hoặc đi nhờ xe.
Hiện tại chiếc xe hai bánh này cho dù có chạy thế nào cũng không thể bằng xe bốn bánh của đối phương. Đợi bị đuổi kịp thì cậu chỉ còn một con đường chết.
Thấy xe của đối phương không hề giảm tốc đâm về phía mình, Hạ Hi bẻ đầu tay lái xe đạp, phóng vào trong rừng cây bên cạnh.
Lưu Bằng nói đúng, bên ngoài đã bắt đầu biến dị với quy mô lớn. Trên hơn mấy trăm mét từ nhà kho bỏ hoang chạy đến đây, Hạ Hi đã cảm nhận được trong khu rừng này có ẩn chứa vài chỗ dao động ma pháp.
Không có ma pháp bảo vệ, tùy tiện tiếp cận thực vật biến dị không rõ thuộc tính là chuyện vô cùng nguy hiểm. Nhưng hiện tại Hạ Hi đã bất chấp chuyện này.