Tôi Dẫn Theo Xương Khô Đi Dạo Tận Thế

Chương 7

Cảnh Lan còn nhớ rõ gọi điện tìm chú út để vay tiền, vậy nói rõ kí ức cơ bản và logic không thành vấn đề. Nếu chỉ bị hoang tưởng về chuyện tận thế sắp xảy ra thì nhiều nhất cũng chỉ là mua một đống đồ dùng hàng ngày về nhà mà thôi. Cùng lắm là đến nhà Cảnh Nhạc sống một thời gian ngắn.

So với người bị quên mất hoàn toàn như cậu, ở bên cạnh người quen thuộc đối với Cảnh Lan bị mất trí nhớ có thể sẽ tốt hơn. Cảnh Nhạc là người thân của Cảnh Lan, nhân phẩm cũng rất đáng tin.

Hạ Hi nỗ lực thuyết phục bản thân, đè xuống cảm xúc hơi không thoải mái dưới đáy lòng, quay người lên lầu.

Cũng đã xin nghỉ phép rồi, Hạ Hi không có ý định tiếp tục đi làm. Cậu về phòng chơi game một lát, giữa trưa thấy Cảnh Lan không về thì đặt đồ ăn bên ngoài.

Sau bữa trưa, Hạ Hi làm ổ trên ghế sofa xem tivi. Cậu có chút rã rời nên cuốn chăn ngủ trưa trên ghế sofa.

Trong lúc mơ mơ màng màng thì nghe thấy có tiếng người mở cửa. Tiếng mở cửa gập ghềnh không trôi chảy giống như bình thường, mở hơi lâu.

Hạ Hi nghĩ có lẽ Cảnh Lan đã trở về. Chẳng lẽ anh quên cả cách mở cửa sao? Cậu xoa hai mắt, chuẩn bị đứng dậy thì nghe "cạch" một tiếng, cửa đã mở.

Tiếng bước chân tới gần, lúc này Hạ Hi mới nghe ra có gì đó không đúng. Tiếng bước chân kia rất nặng, lại kéo dài, không giống như tiếng bước chân của Cảnh Lan.

Còi báo động trong đầu Hạ Hi vang lên, cơn ngủ gật bỗng tản đi, cậu nhảy từ trên ghế sofa xuống rồi xoay người lại.

Chỉ thấy đứng trước mặt cậu là một thanh niên vạm vỡ cao gần hai mét, gương mặt lạ lẫm, mặc áo thun ngắn tay màu đen, trên lỗ tai đeo một cặp tai nghe bluetooth, trong tay kéo một chiếc vali cực lớn.

Đột nhập vào nhà để cướp bóc? Gϊếŧ người cướp của? Bắt cóc?

Trong lúc nhất thời, trong đầu Hạ Hi xuất hiện rất nhiều suy đoán.

Từ khi mất đi ma pháp, Hạ Hi trở thành rác rưởi trong mảng đánh nhau. Trị an khu này luôn rất tốt, trong nhà cũng không có thứ gì để phòng thân. Muốn báo động dưới mí mắt của đối phương là không thể nào rồi. Hạ Hi cầm di động nhét vào trong chăn, dùng phím tắt gọi cho người liên hệ khẩn cấp.

Đây gần như là một động tác không cần suy nghĩ. Đợi đến khi Hạ Hi nhớ ra sự bất thường hiện tại của Cảnh Lan, điện thoại đã gọi đi.

Điện thoại trong lòng bàn tay truyền đến cơn run nhè nhẹ, Hạ Hi dùng ngón tay đè xuống nút im lặng.

"Mày là Cảnh Lan?" Người nọ đánh giá cậu một cái, dường như có chút ngoài ý muốn.

Tìm Cảnh Lan à? Hạ Hi sững sờ, vừa định phủ nhận thì thấy đối phương nhanh nhẹn móc một cái bình nhỏ ra từ trong ngực, phun lên mặt cậu một cái. Đợi Hạ Hi nhớ ra phải nín thở thì ý thức đã trở nên mơ hồ.

Không phải chứ đại ca, anh nhận lầm người rồi!

***

Hạ Hi mơ màng ngủ rất lâu, sau đó bị một cơn gió lạnh thấu xương làm giật mình tỉnh lại.

Đầu đau như muốn nổ tung, có lẽ là tác dụng phụ của thuốc mê kia.

Lại qua thêm nửa phút, tư duy của Hạ Hi mới dần tỉnh táo lại.

Cậu nhớ rằng mình bị người khác xịt thuốc mê. Dường như người kia muốn tìm Cảnh Lan, lại trời đưa đất đẩy ép cậu đến nơi này.

Hạ Hi dò xét xung quanh. Nơi đây giống như một nhà kho được cải tạo từ kí túc xá, được dọn dẹp khá sạch sẽ, xung quanh chất đầy thùng hàng cỡ lớn, dưới đất đặt vài tấm đệm. Trong kho tụ tập mười mấy người, thanh niên vạm vỡ cao gần hai mét bắt cậu tới đây lại không có ở trong số đó.

Hạ Hi giật giật cơ thể, lúc này mới phát hiện tay chân mình đều bị trói lại. Do máu huyết không lưu thông trong thời gian dài nên tay chân cậu gần như không còn cảm giác, chỉ hơi nhúc nhích đã vừa đau vừa tê như bị kim đâm.

Cả người cậu ướt đẫm, nước lạnh như băng, rét đến thấu xương. Nếu không phải do bị lạnh thì có lẽ cậu không thể nào tỉnh lại nhanh được đến vậy.

Người ở xung quanh đều đang nhìn cậu, có người còn đang cầm thùng nước trong tay.