Tôi Dẫn Theo Xương Khô Đi Dạo Tận Thế

Chương 1

"Tiểu hoàng tử Hoang quốc Hạ Hi lén tự mình tu luyện pháp thuật vong linh, vi phạm thần dụ. Phụng theo chỉ thị của Thần Quang Minh, lưu đày dị giới." Trên tế đàn, thần tử Quang Minh mặc thánh bào thuần trắng nói với giọng trang trọng và uy nghiêm.

Thánh quang màu vàng chiếu rọi, giữa hư không mở ra một khe nứt to lớn, tựa như ác ma mở mắt.

Đống sắt thép đổ nát hoang vu, dây leo ma thực quấn quanh, khí độc của ma chiểu* trải rộng, tạo thành một cảnh sắc như địa ngục. Ma vật to lớn như một ngọn núi nhỏ dùng móng vuốt sắc bén cào ra khe nứt xuống mặt đất, rồi lại trong nháy mắt bị đám côn trùng quái vật dày đặc trên bầu trời gặm thành một khung xương.

(*Chiểu là đầm, ao hồ.)

Tình cảnh vô cùng thê thảm dẫn tới từng tiếng kinh sợ và hít khí. Sau đó từng ánh mắt thương cảm hoặc hả hê rơi vào trên đài hành hình.

Trên đó có một thanh niên tóc bạc mặc áo choàng đen bị trói ngược hai tay trên giá hành hình.

Có lẽ thanh niên đã phải chịu không ít đau khổ trong giáo hội, cả người gầy đến mức không còn hình người, sắc mặt cũng yếu ớt đau ốm. Áo choàng nát vụn khoác trên người, khó khăn lắm mới che được một số vị trí quan trọng. Vết thương dữ tợn đan xen trên làn da đã mất đi huyết sắc, nhìn thấy mà giật mình.

Nhưng vẻ mặt thanh niên lại tựa như những chuyện này chẳng đáng là gì.

Cậu hơi ngửa đầu, dựa lên giá hành hình sau lưng, như một con mèo đang phơi nắng trong sân, nhàn nhã híp mắt lại, miễn cưỡng ngáp một cái, lộ ra hai chiếc răng nanh. Hành động này làm cậu có vẻ còn nhỏ tuổi, giống như chưa thành niên. Đôi mắt tím đọng lại một tầng hơi nước, dưới ánh mặt trời chiết xạ ra hào quang long lanh như bảo thạch.

Tại sao lại là giấc mơ này?

Ý thức của Hạ Hi trong mơ dần tỉnh táo lại. Cậu nhớ rõ đây là đoạn kí ức cuối cùng trước khi cậu bị lưu đày khỏi đại lục Vu Nhĩ.

Là pháp sư vong linh mạnh nhất đại lục, Hạ Hi gần như có được năng lực bất tử. Vì diệt trừ cậu, Giáo hội Quang Minh sau khi bắt được cậu đã thử rất nhiều biện pháp, nhưng đều thất bại. Do đó mới bất đắc dĩ mở ra đường hầm không gian, lưu đầy Hạ Hi đến dị giới.

Chỉ là dường như trong lúc lưu đày đã xảy ra một chút vấn đề, nơi Hạ Hi bị truyền tống đến không kinh khủng giống như dị thế thấy lúc ấy, mà là một vị diện khoa học kĩ thuật vô cùng hòa bình.

Nơi đây yên ả an nhàn, không có chiến tranh, có mĩ thực ăn hoài không hết, cách sống tự do, quả thực là thiên đường mà cậu có nằm mơ cũng không nghĩ tới. Muốn nói có điều gì không hài lòng thì có lẽ chỉ có một điều là cậu đã mất đi ma pháp rồi.

Kí ức lướt qua từng trang, ý thức của Hạ Hi dần thanh tỉnh. Cậu đang định tỉnh lại thì cần cổ đột nhiên truyền đến một cảm giác đè ép dữ dội, như là có người đang dùng sức kẹp cổ cậu.

"Cậu là ai?" Giọng nói quen thuộc đến mức Hạ Hi tuyệt đối sẽ không nhận lầm. Đó là giọng của Cảnh Lan, bạn trai cùng giường chung gối hai năm qua của cậu.

Ha Hi mở to mắt, đôi môi nhạt màu hơi hé mở vì kinh ngạc, lông mi dài cong lên, chậm rì nháy mắt hai cái, trong lòng nghi ngờ rằng mình có phải vẫn chưa thoát khỏi giấc mơ hay không.

Cảnh Lan là bạn trai của Hạ Hi ở thế giới này. Anh nhỏ hơn Hạ Hi ba tuổi, đẹp trai, biết nấu ăn, nếp sống tốt, tính tình lại càng tốt hơn. Hạ Hi cũng không phải quá yêu Cảnh Lan, nhưng cậu thích được người khác chăm sóc, mà Cảnh Lan thì lại rất biết cách chăm sóc người khác. Vậy nên khi Cảnh Lan tỏ ý muốn theo đuổi, Hạ Hi lập tức biết thời biết thế mà đồng ý.

Cảnh Lan cũng không khiến cậu thất vọng. Trong quãng thời gian hai người bên nhau, Cảnh Lan vẫn luôn đối xử dịu dàng và chăm sóc cậu. Đừng nói đến động tác thô bạo bóp cổ như thế này, hai người ở chung lâu vậy rồi mà không hề cãi nhau. Cảnh Lan quả thực dung túng cậu vô điều kiện, chưa bao giờ tức giận.

Nhưng hiện tại, cảm giác đau đớn ở cổ quá chân thật, Hạ Hi bị ép phải tin rằng đây không phải là giấc mơ. Trước mặt cậu, người bạn trai đã ở chung hai năm của cậu, đang dùng một tay bóp cổ cậu, chất vấn cậu là ai.

Ánh mắt lúc này của Cảnh Lan khiến Hạ Hi cảm thấy vô cùng lạ lẫm. Nó lạnh như băng, tàn khốc, tựa như một kẻ liều mạng bò ra từ trong địa ngục.