Vì lát nữa còn phải thay lễ phục nên hiện tại Thẩm Chi Bắc mặc rất đơn giản, chủ yếu là để thoải mái.
Một đôi sneaker trắng, quần jeans sáng màu, áo phông trắng và áo khoác bò bên ngoài, đầu đội mũ lưỡi trai đen.
Trong khi đó, Cố Nam lại đang mặc nguyên bộ vest tối màu, rõ ràng chẳng ăn nhập gì với nhau.
Cô nghĩ ngợi một chút, bèn cởϊ áσ vest ngoài ra cầm trên tay, rồi cởi bớt hai cúc cổ áo sơ mi đang cài kín, lúc ấy mới mở cửa xuống xe.
Xuống xe xong, Cố Nam rất ga lăng đứng bên cạnh cửa xe, vươn tay ra đón. Rất nhanh, một bàn tay thon dài mềm mại đặt lên tay cô.
Thẩm Chi Bắc cũng bước xuống xe.
Hàng loạt ánh đèn flash chớp sáng rực rỡ hướng về phía họ, tiếng màn trập vang lên liên tục, ghi lại từng biểu cảm và động tác của cả hai.
Đối với những ánh đèn flash này, Cố Nam chẳng cảm thấy gì gọi là tận hưởng – chỉ thấy chói đến mức đau mắt.
Cô cố gắng kiềm chế không đưa tay lên dụi mắt, gượng cười giữ vẻ bình thản, mặc cho Thẩm Chi Bắc dẫn dắt mình “diễn”.
Nữ nhân viên Beta phụ trách tiếp đón Thẩm Chi Bắc đã nhanh chóng tiến lên, dẫn cả hai vào bên trong tòa nhà văn phòng.
“Thẩm tiểu thư, mời đi bên này. Tôi sẽ đưa cô đến phòng tạo hình trước để thử lễ phục cho buổi chụp hình lát nữa.”
Vừa đi, cô vừa giới thiệu sơ qua về lịch trình hôm nay.
Dù đang cố kiềm chế sự phấn khích, nhưng ánh mắt cô vẫn vô thức liếc về phía Cố Nam và Thẩm Chi Bắc, không hề che giấu sự tò mò.
Cố Nam thầm nghĩ: Đây là nhân viên thật à? Làm việc kiểu này, không sợ bị đuổi à?
Những câu hỏi đó cứ lượn vòng vòng trong đầu cô.
Đến khi vào đến phòng tạo hình, người nhân viên kia vẫn chưa đi, mà đứng lại cùng với nhóm của Thẩm Chi Bắc, chờ cô ấy thử trang phục.
Nhϊếp ảnh gia và stylist đều đã có mặt trong phòng.
Cả hai đều là người nước ngoài. Khi Thẩm Chi Bắc bước vào, họ lập tức trao đổi ánh nhìn đầy hài lòng.
Để chuẩn bị cho ba mùi nước hoa cần chụp hôm nay, stylist đã chuẩn bị sẵn ba bộ lễ phục mang ba phong cách khác nhau.
“Vậy thử trước bộ này nhé.” Stylist dùng tiếng Trung còn chưa sõi nói: “Phong cách thanh lịch kết hợp cảm giác quyền lực.”
Đó là một chiếc váy dạ hội màu đen tuyền, trễ vai, với phần tà xẻ cao đầy táo bạo.
Phom dáng ôm sát càng làm nổi bật rõ ràng những đường cong của Thẩm Chi Bắc.
Chỉ vài phút sau, Thẩm Chi Bắc đã thay xong, bước ra từ phòng thử đồ trong bộ váy đen dài thướt tha.
Hai người ngoại quốc nhìn mà gật gù liên tục, rồi đưa tiếp bộ thứ hai là một chiếc sườn xám.
So với bộ đầu tiên, bộ sườn xám khiến Thẩm Chi Bắc trông dịu dàng đằm thắm hơn hẳn.
Stylist bước tới giúp cô búi cao mái tóc, rồi vừa nhìn cô qua gương vừa trao đổi vài câu tiếng Pháp với nhϊếp ảnh gia.
Bộ thứ ba là một bộ vest mang phong cách cấm dục.
Sau khi thử xong cả ba bộ, stylist và nhϊếp ảnh gia bắt đầu tranh luận sôi nổi bằng tiếng Pháp.
Cuối cùng, họ thống nhất sẽ bắt đầu chụp với bộ đầu tiên.
Từ nãy đến giờ, trong lúc Thẩm Chi Bắc thử đồ, cô nhân viên tiếp đón nọ vẫn luôn nhìn cô ấy bằng ánh mắt lấp lánh như có sao trời.
Cố Nam đã không hài lòng nhìn cô ta suốt cả buổi mà đối phương vẫn chẳng có phản ứng gì. Đến lúc cô định lên tiếng cảnh cáo thì...
“Cô đừng nhìn tôi như vậy, tại cô ấy đẹp quá thôi mà.” Cô nhân viên ghé sát lại nhỏ giọng, giọng điệu thân quen: “Cô đúng là có phúc lắm đó.”
Cố Nam: ???
Cô là ai thế?
Cô gái không rõ danh tính kia đã chẳng còn che giấu sự phấn khích, còn dùng cùi chỏ huých nhẹ Cố Nam một cái.
“Những tin đồn đó rốt cuộc có thật không? Có người nói cô hạ thuốc, có người bảo cô ép người ta cưới, cũng có người nói cô bị Thẩm Chi Bắc trị đến ngoan ngoãn. Vậy rốt cuộc cái nào mới đúng?”
“Vậy cô thấy cái nào nghe hợp lý nhất?” Cố Nam không biểu lộ cảm xúc mà hỏi ngược lại.
“Bị trị ngoan ngoãn?” Cô gái nọ suy nghĩ một chút: “Hai cái đầu nghe không giống, cảm giác cô không có gan làm vậy. Nhưng mà bị trị ngoan ngoãn... cũng không giống luôn. Không phải trước đây cô từng nói bị Omega làm tổn thương, nên sau này chỉ muốn chơi đùa thôi sao? Vậy mà một mình Thẩm Chi Bắc đã khiến cô đổi ý thật à?”
Câu nói của cô nàng lạ mặt kia – người có vẻ rất quen thuộc với cái bóng – khiến Cố Nam không khỏi để tâm.
Huống hồ những đoạn hình ảnh ký ức mà cô nhận được đều rất rõ ràng, duy chỉ có phân cảnh liên quan đến ly rượu vang đỏ là mơ mơ hồ hồ, càng khiến cô cảm thấy chuyện xảy ra đêm hôm đó... có gì đó không đúng.
“Cô biết rõ tôi không có gan làm, vậy mà còn hỏi.” Cố Nam vừa nói vừa liếc mắt nhìn lại bảng tên nhân viên đeo trên cổ cô nàng kia, lúc này mới để ý thấy ba chữ: Lâm Duyệt.