“Em mặc thế này... ổn chứ?”
Cố Nam xách theo quà của mẹ và mommy, hỏi Thẩm Chi Bắc bên cạnh.
Thẩm Chi Bắc nhìn Cố Nam dùng keo vuốt ngược cả mái tóc ngắn ra sau thành đầu vuốt bóng lưỡng, mặc nguyên bộ vest chỉnh tề, mà cạn lời.
Ánh mắt của Thẩm Chi Bắc dừng lại trên mái tóc bóng mượt của Cố Nam một lúc lâu, cuối cùng mới khẽ nói: “Cũng được rồi, như vậy đi.”
Nói xong, cô đưa tay ra chờ, nhưng đợi mãi chẳng thấy Cố Nam có động tĩnh gì.
Quay đầu nhìn, mới phát hiện Cố Nam vẫn đang lục tục chỉnh lại quần áo, cuối cùng không nhịn được lên tiếng: “Đưa tay đây.”
“Hả?” Cố Nam ngơ ngác ngẩng đầu, “Làm gì vậy?”
“Phải tỏ ra thân mật một chút.” Thẩm Chi Bắc khoác tay Cố Nam, nhưng động tác quá gượng gạo, trái lại lại giống như đang lôi kéo cô đi vậy: “Nếu không, ba tôi sẽ nhìn ra.”
Bị hành động đột ngột của Thẩm Chi Bắc làm cứng người, một lúc sau Cố Nam mới dần thả lỏng.
Cảm nhận được sự cứng nhắc của Cố Nam, Thẩm Chi Bắc cười nhạt, mặt không đổi sắc: “Giờ không phải ở nhà em, không cần phải giả vờ như thế nữa.”
“Em đâu có giả vờ.” Cố Nam lúng túng nhúc nhích cánh tay, không ngờ lại vô tình chạm trúng một chỗ mềm mại, lập tức đơ người, vội vàng quay đầu giải thích: “Em không cố ý đâu.”
“Tôi biết, là em cố tình.” Thẩm Chi Bắc vẫn lạnh mặt buông lời, nhưng bước chân thì không hề chậm lại, cứ thế kéo Cố Nam đi thẳng về phía phòng bệnh của Lận Chiêu Dương.
Nhìn bộ mặt lạnh tanh trước sau như một của Thẩm Chi Bắc, Cố Nam rốt cuộc không nhịn được, lên tiếng: “Chị không sợ chút nữa cứ giữ bộ mặt đó sẽ làm ảnh hưởng đến màn diễn thân mật trước mặt ba chị sao? Thật đấy, nếu không diễn nổi thì cứ cười mỉm và đừng nói gì, như vậy ít ra cũng không bị ba chị phát hiện.”
Thẩm Chi Bắc gần như không tin nổi — cô vậy mà lại bị Cố Nam lên lớp chuyện... diễn xuất.
Cô liếc xéo nhìn Cố Nam một cái: “Câu đó phải là tôi nói với em mới đúng. Nếu không biết nên nói gì với ba tôi thì khỏi nói, tôi nói, em phụ họa là được.”
Cố Nam vốn là lần đầu tiên trải qua chuyện ra mắt phụ huynh bạn gái, trong lòng hồi hộp đến mức không biết tay chân nên đặt đâu.
Nhưng bị Thẩm Chi Bắc nói như thế, lòng hiếu thắng của cô bỗng dưng nổi lên. Càng không cho cô nói, cô lại càng muốn nói. Cứ chờ đấy.
Đến trước cửa phòng bệnh, khuôn mặt lạnh tanh của Thẩm Chi Bắc lập tức đổi sắc.
Nụ cười ngọt ngào nở rộ, dáng vẻ khoác tay Cố Nam cũng không còn gượng gạo, mà nhẹ nhàng nghiêng người dựa sát vào cô, bàn tay đang khoác tay cũng đan ngón chặt chẽ, từng khe ngón tay đều khớp nhau.
Màn nhập vai này khiến Cố Nam sững sờ.
Ảnh hậu đúng là đỉnh thật.
Đã đến cửa phòng rồi, Thẩm Chi Bắc cũng không dám giữ thái độ như ban nãy nữa, chỉ khẽ ra hiệu bằng ánh mắt, nhắc Cố Nam mở cửa và phối hợp diễn thật tốt.
Được thôi, diễn thì diễn cho tròn vai.
Cố Nam hít sâu một hơi, tinh thần phấn chấn, giơ tay đẩy cửa phòng bệnh ra.
Trong phòng, một người đàn ông dáng người thanh tú đang ngồi trên giường. Tay phải cầm cọ vẽ, tay trái giữ bảng màu, trước mặt đặt giá vẽ, ánh mắt chuyên chú vào bức tranh chưa hoàn thành.
Tiếng cửa mở khiến Lận Chiêu Dương thoát khỏi thế giới của riêng mình.
Thấy con gái mình cùng một người phụ nữ xa lạ khoác tay bước vào, khuôn mặt Lận Chiêu Dương hiện lên một nụ cười.
Thẩm Chi Bắc cũng đã lâu không đến thăm ông. Nhìn thấy nụ cười ấy, nụ cười vốn dĩ là diễn của cô liền trở nên thật lòng lúc nào không hay.
Vừa định mở miệng, bên cạnh đã nghe thấy Cố Nam nở nụ cười rạng rỡ, lên tiếng trước cô một bước: “Ba!”
Nói xong còn kéo tay cô đi về phía giường bệnh.
Không chỉ Thẩm Chi Bắc ngẩn người, đến cả Lận Chiêu Dương cũng hơi sững lại vì sự tự nhiên quá mức của Cố Nam. Nhưng nghĩ đến việc hai người đang khoác tay nhau, lại thêm một tiếng “ba” thân thiết kia...
Nụ cười trên mặt Lận Chiêu Dương liền trở lại. Ông đặt cọ và bảng màu lên giá vẽ, nhìn họ với ánh mắt ôn hòa.
“Cháu là người của Chi Bắc?”
“Ba, con là bạn gái của Chi Bắc, con tên là Cố Nam.”
Cố Nam đặt hộp quà trong tay xuống đất, rồi chủ động nắm tay Lận Chiêu Dương, thân thiện bắt tay ông đầy nhiệt tình.
Nụ cười trên mặt Lận Chiêu Dương càng thêm hiền hậu, ông nhẹ giọng mời Cố Nam và Thẩm Chi Bắc ngồi xuống trò chuyện.
Vừa ngồi xuống, thấy Thẩm Chi Bắc định mở lời, Cố Nam lập tức chen vào trước: “Ba, đây là quà mà mẹ và mommy của con chuẩn bị gửi đến ba. Không biết ba có thích không, lúc chọn quà cũng có hỏi qua Chi Bắc rồi, kết quả là Chi Bắc bảo cái gì ba cũng thích.”