Niềm vui khi tìm lại được những thứ đã mất là dân lên tột cùng, nhưng Vân Sơ không thể không cân nhắc tình thế, cẩn trọng giả vờ, vẫn giữ dáng vẻ nhún nhường của mình giống ngày xưa.
Hắn khẽ thở dài, ra vẻ băn khoăn mà đáp: “Còn có thể vì chuyện gì nữa đây? Lười biếng khi mài mực, chữ viết không thuận mắt, Trưởng Công Chúa phạt ta chép kinh một trăm lần.”
Nói xong, hắn cất bước, đi theo trí nhớ mà tiến về phía trước.
“Một trăm lần? Hôm nay phải chép xong sao? Thị Quân, ngài phải cẩn thận kẻo mắt bị tổn hại đấy!”
“Đúng vậy, phải hoàn thành ngay trong đêm nay.”
Vân Sơ khẽ cong môi, nở nụ cười khổ, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, giọng nói nhàn nhạt: “Có chuyện để mà lo rồi đây.”
Nói rồi, hắn chỉnh lại áo khoác màu xanh nhạt, rẽ qua góc cửa, men theo bậc đá mà bước lên.
Bị đánh phạt xong rồi lại phải chép kinh, quy trình trách phạt này, Vân Sơ nhớ rất rõ.
Đây là hình phạt mà Trưởng Công Chúa chỉ áp dụng trong hai năm đầu khi hắn mới vào phủ.
Từ một Hoàng Tử cao quý với danh tiếng lẫy lừng, hắn rơi xuống thành một kẻ bị đem ra làm trò chơi trong phủ, chịu đủ mọi sự sỉ nhục và trừng phạt. Chính hai năm đầu tiên ấy mới khiến hắn thực sự hiểu rằng bản thân chỉ như cỏ rác.
Lúc này đây, chính là thời điểm hắn hèn mọn và thấp kém nhất.
Thật là một sự trùng hợp kỳ lạ.
Nếu trở về sớm hơn hai năm, khi ấy hắn vẫn còn kiêu ngạo chưa bị rèn giũa; muộn hơn hai năm, hắn đã gây dựng được thế lực và có chút chỗ đứng.
Nhưng số mệnh lại đẩy hắn quay về đúng năm này.
Năm hắn phải sống nhờ vào từng hơi thở của nàng, không có bất kỳ quân bài nào trong tay.
Vân Sơ ngước nhìn tiểu viện trước mặt, nơi ở của Vân Thị Quân trong phủ Trưởng Công Chúa. Cảnh sắc đơn sơ, thậm chí chẳng có một gốc hoa thừa thãi nào.
Hắn khẽ mím môi, cười nhẹ, lắc đầu.
Ông trời quả nhiên rất công bằng. Có được thì cũng có mất.
"Đông Sinh."
Vân Sơ bước vào phòng, cởϊ áσ choàng rồi lên tiếng gọi,
"Chuẩn bị bút mực, dầu đèn. Đêm nay không cần túc trực."
"Vâng."
Đông Sinh đáp lời, nhận lấy y phục rồi lui ra, đi chuẩn bị mọi thứ.
Bầu trời thưa sao, ánh trăng sáng tỏ.
Tiểu viện vẫn lặng lẽ như mọi ngày, không chút đổi thay, tựa như mỗi ngày trước kia đều như thế.
Sáng hôm sau, giờ điểm tâm.
Lý Duẫn Ly chậm rãi thưởng thức một miếng thịt cua.
Nàng đã dành cả đêm để sắp xếp lại suy nghĩ. Dù từng đọc qua nguyên tác, nhưng trong đó, Trưởng Công Chúa của Đại Chu chỉ là một nhân vật phụ mờ nhạt trên con đường trưởng thành của nam chính.