Nam nhân trước mặt hành xử lạ lẫm, trang phục lại khác biệt, khiến Lý Duẫn Ly không khỏi nghi hoặc. Trước tình cảnh không rõ ràng, nàng không nhận lấy bát nước lê mà hắn dâng lên.
Nàng mím chặt môi, cố gắng chế ngự cơn ngứa cổ họng, từ từ ngồi thẳng người rồi bắt đầu đảo mắt nhìn quanh. Khi nàng vừa động thân, hắn liền cúi thấp đầu, dáng vẻ như chẳng dám đối diện ánh nhìn của nàng.
Ánh mắt nàng khẽ lướt qua bóng dáng hắn, rồi dừng lại nơi chiếc bình hoa men ngọc thanh cao, nằm vững vàng trên chiếc tủ thấp chạm trổ hoa văn "bát bảo", tao nhã như bức tranh cổ điển. Cửa sổ trong sáng thoáng đãng, bên ngoài điểm tô nét họa đậm chất thời gian cổ kính.
Tấm màn che nghiêng hờ nhẹ ngăn tầm nhìn, mang vẻ huyền bí. Trên chiếc bàn nhỏ giữa phòng, một ấm trà đặt ngay ngắn, hương thơm thoang thoảng len vào không gian như hơi thở của bình yên. Bên trái là chiếc lư hương lặng lẽ nhả từng làn khói nhang an thần, tạo nên cảm giác dịu nhẹ, tĩnh lặng đến lạ thường.
Khung cảnh và âm thanh nơi đây chẳng hề tương đồng với thế giới nàng từng biết.
Lý Duẫn Ly bỗng cứng đờ, liệu rằng nàng đã xuyên qua chăng?
Ý nghĩ lướt qua khiến mày nàng nhíu lại, lòng nghi hoặc dấy lên về trò đùa nào đó của ai. Song, nàng rất nhanh phủ định suy nghĩ hoang đường này. Dẫu rằng trong xã hội quanh nàng, chẳng thiếu người giàu có đủ sức thuê diễn viên, dựng nên bối cảnh huyễn hoặc này. Nhưng với vị thế nàng đang nắm giữ, ai sẽ đủ can đảm biến nàng thành trò cười?
Nếu không phải trò cợt nhả, thì điều kỳ lạ trước mắt là gì? Hay có lẽ… Chính vận mệnh đã dẫn nàng vượt qua thời không, đặt chân nơi này?
Hít một hơi sâu để bình tâm, nàng gạt bỏ suy tư hỗn loạn, ánh mắt xoáy sâu vào người nam nhân trước mặt. Căn phòng này, ngoài nàng ra chỉ có hắn. Nếu muốn tìm câu trả lời, đầu mối duy nhất chính là hắn.
Nàng khẽ chau mày, giọng nói uy nghiêm nhưng vẫn giữ nét nhẹ nhàng: “Ngươi, ngẩng đầu lên.”
Nam nhân nghe nàng cất lời, toàn thân khẽ run. Từng hành động cẩn trọng như đang gánh trên vai trọng trách nặng nề. Từng chút một, hắn từ từ ngẩng đầu lên.
Ánh mắt nàng giao với ánh mắt hắn, dung nhan nàng tuy giữ nét điềm tĩnh, nhưng lòng nàng lại cuộn trào bao hoài nghi.
Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, một suy nghĩ lóe lên trong tâm trí nàng: nàng chưa từng quen biết hắn. Nhưng ngay sau đó, tựa như một nhành hoa bất ngờ bung nở giữa lòng nàng, vẻ đẹp của hắn… Vượt ngoài sức tưởng tượng!