Nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn còn dang dở trong khung trò chuyện, Lệnh Quý khẽ chau mày, rồi dứt khoát xóa sạch. Anh bấm vào ảnh đại diện lấp lánh của Victor – thứ mà cậu chàng đã phải “quay” cả chục lần mới có được – rồi lướt xem trang cá nhân của cậu.
Bài đăng đầu tiên hiện ra là bức ảnh Victor chụp cùng một nhóm bạn tại hội chợ truyện tranh cách đây hai ngày.
Lệnh Quý chẳng quen biết ai trong số những người đứng cạnh Victor, nên chỉ lướt qua họ, dồn mọi chú ý vào cậu.
Victor trong ảnh vẫn trung thành với phong cách thường nhật: áo hoodie giản dị, đôi khuyên tai nhỏ lấp ló dưới mái tóc vàng rực.
Ngày thường, với màu tóc nổi bật và gương mặt thanh tú, sống mũi cao thẳng tắp, dù Victor ăn mặc đơn sơ đến đâu cũng đủ khiến người ta phải ngoái nhìn. Nhưng giữa không gian hội chợ truyện tranh, nơi hàng tá người khoác lên mình những bộ cánh lộng lẫy, Victor lại trở nên kém nổi bật.
Dẫu vậy, không khí hội chợ vẫn là không khí hội chợ. Dù không cố ý chưng diện, Victor sau một vòng dạo chơi vẫn “thu hoạch” thêm vài món đồ lạ mắt: chiếc bờm tai thú nhồi bông ngộ nghĩnh trên đầu và một chiếc huy hiệu chẳng rõ ai đã cài lên ngực áo.
Ánh mắt Lệnh Quý lướt từ chiếc bờm tai thú sang huy hiệu, rồi dừng lại ở chiếc huy hiệu trông có vẻ bình thường ấy.
Chẳng hiểu sao, càng nhìn, anh càng cảm thấy nhân vật trên huy hiệu quen thuộc một cách kỳ lạ.
Nhưng huy hiệu trong ảnh quá nhỏ, dù phóng to hết cỡ, Lệnh Quý vẫn không tài nào nhìn rõ hình dáng nhân vật được in trên đó.
Thấy chẳng thể nhận ra, anh đành gác lại ý định tìm hiểu, chuyển sang xem những bức ảnh khác mà Victor đăng.
Lướt một hồi, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Lệnh Quý.
Biết đâu, đây có thể là một cuộc trao đổi công bằng.
Nghĩ vậy, anh thầm tính toán, đoạn thoát khỏi trang cá nhân của Victor, quay lại khung trò chuyện. Anh nhanh chóng xóa đi dòng đề nghị khô khan ban đầu, thay bằng một câu hỏi thăm dò xem Victor có rảnh không.
Tin nhắn vừa gửi, phản hồi của Victor lập tức hiện lên.
Victor: [Rảnh đây.]
Thấy câu trả lời, Lệnh Quý như trút được gánh nặng, lấy lại bình tĩnh và tiếp tục gõ.
Lệnh Quý: [Cậu có thể giúp tôi một việc được không?]
Victor: [Được chứ.]
Thấy Victor đồng ý không chút do dự, Lệnh Quý cảm giác như mọi chuyện đã thành công được một nửa. Vậy nên, anh chẳng chần chừ thêm, gõ một mạch điều mình muốn nhờ vả.
Lệnh Quý: [Tôi sắp phải dự một buổi tiệc gia đình, muốn nhờ cậu đóng vai bạn trai của tôi. Đổi lại, bất kỳ yêu cầu nào của cậu, tôi cũng sẽ đáp ứng.]